Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 145

Chương 145

Bà cụ Tống ngồi bệt xuống đất, đập đùi khóc lóc thảm thiết.

“Ôi ông trời ơi, tôi tạo nghiệt gì mà nuôi ra đứa con vong ân bội nghĩa thế này. Anh em ruột thịt thì chẳng biết giúp đỡ nhau, tự mình thì bám được cái bát cơm sắt ở thành phố, lại bị con vợ độc miệng xúi giục, mặc kệ sống c.h.ế.t cha mẹ mình à~”

Lưu Lan Hoa vội vàng đỡ mẹ chồng, dùng tay áo chùi mắt, kết quả vừa chùi liền bị nước hành thấm vào, cay đến đỏ hoe cả mắt, nước mắt ròng ròng chảy xuống.

“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa. Không có vợ chồng thằng hai – cái đồ vong ân bội nghĩa ấy – thì còn có con, có nhà con, với mấy đứa nhỏ phụng dưỡng hai người mà.”

Tống Tử Hạo sụt sịt mũi, vẻ đáng thương quay sang cầu khẩn mấy người đứng xem xì xào:

“Các bà, các cô, mau khuyên giúp bà nội cháu đi. Bà lớn tuổi rồi, khóc thế này không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Hu hu hu… Con ghét thím hai, chú hai. Sao lại cứ bắt nạt ông bà nội với bố mẹ con chứ.” Tống Tử Hổ khóc thút thít.

Tống Tử Sơn cũng gào toáng lên:

“Chú hai thím hai là đồ xấu xa! Chú hai mỗi tháng kiếm được nhiều tiền như thế, mà ông bà nội ngay cả một quả trứng cũng không có mà ăn, suốt ngày còn bị thím hai bắt nạt.”

“Ôi dào~”

“Mẹ!” Lưu Lan Hoa nhân lúc không ai chú ý, lén véo mẹ chồng một cái, còn liếc mắt ra hiệu.

Bà cụ Tống nước mũi nước mắt tèm lem, đập n.g.ự.c dậm chân:

“Sao cái số tôi lại khổ thế này chứ…”

“Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?”

“Trưởng phòng, mau ra xem đi. Ở cổng có bà già làm ầm lên, người vây đông quá, chặn kín cả cửa mậu dịch rồi.”

“Đi thôi, để thế này ảnh hưởng đến công việc lắm.”

“Đúng là đàn bà chẳng ra gì, dám hành hạ, bắt nạt cả mẹ chồng, không sợ trời phạt à.”

“Thằng con cũng thế, vợ chồng nó đều không phải loại tốt lành gì.”

“Bà ơi, bà cứ nói tên con trai bà là gì, làm ở đâu? Không thể để loại người lòng dạ đen tối ấy làm bại hoại phong khí được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

Khóe miệng bà cụ Tống suýt nữa bật cười khoái trá, vội nhéo mạnh đùi mình, cúi gằm đầu, vai run run giả vờ đau khổ.

Lưu Lan Hoa nghiến răng, mạnh tay véo tiếp lên đùi mẹ chồng:

“Mẹ, đừng để lộ sơ hở.”

Bà cụ đau đến nhe răng trợn mắt, len lén liếc con dâu, rồi lại gào khóc bi thương.

“Thật ra thằng hai nhà tôi trước đây không thế đâu. Từ sau khi lấy vợ, con dâu nhà tôi lúc thì bày trò đòi chia nhà, lúc thì nói tôi – mẹ chồng nó – độc ác hà khắc, không muốn gia đình yên ổn. Nó không chỉ đánh mẹ chồng, đánh cả chị em dâu, còn đi rêu rao khắp làng chuyện xấu trong nhà…”

Tống Tử Long đỏ hoe mắt, môi run run vì xót xa:

“Nội, đến nước này rồi mà nội vẫn bênh chú hai thím hai sao. Chú hai làm ở ban bảo vệ của mậu dịch, cơm sắt trong tay mà lại—”

Nghe thấy xung quanh xôn xao, Tống Tử Long mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng lấy tay che miệng, lắc đầu lia lịa.

“Nội, con… con không cố ý nói lỡ đâu!”

Bà cụ Tống vung tay, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc:

“Thôi, nội biết, con không phải cố tình.”

“Có chuyện gì thế này?”

Thấy mấy người mặc đồ công nhân xanh, chính giữa là một ông lớn tuổi hơn được mọi người vây quanh, mắt bà cụ đảo một vòng, lập tức lăn xả nhào tới.

“Lãnh đạo, lãnh đạo ơi, ngài phải làm chủ cho bà già này với~”

Trưởng phòng Trương vội kéo chặt cạp quần, mặt sầm lại:

“Bà ơi, có gì từ từ nói, buông tay ra đã nào.”

“Mau, mau đỡ bà lên.”

Bà cụ Tống lảo đảo đứng dậy, bàn tay lem luốc đưa lên quệt mũi, phẩy một cái, đám nước mũi văng xuống đất.

Mọi người xung quanh đều rùng mình, ghê tởm mà bĩu môi.