Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 150

Chương 150

Ngày hôm sau.

Bà cụ Tống dẫn theo con dâu cả cùng bốn đứa cháu, bắt chước y chang chiêu hôm trước, đứng chắn ngay cửa HTX cung tiêu vừa khóc vừa làm ầm lên.

“Ôi trời ơi, số tôi khổ quá! Con trai ăn lương thực trong thành phố, mà chẳng thèm đoái hoài đến sống c.h.ế.t của cha mẹ ở quê. Lãnh đạo các người cũng mặc kệ không quản sao…”

Trưởng khoa Trương sa sầm mặt:

“Bà ơi, đồng chí Tống Quốc Lương làm việc cần mẫn, mấy hôm trước trong vụ cháy kho còn kịp thời cứu hàng hóa, tham gia dập lửa, chính là anh hùng cứu hỏa của HTX chúng tôi.”

“Cái… cái gì?” Bà cụ Tống ngớ người, vội vàng quay sang nhìn thằng cháu đích tôn.

Tống Tử Long không ngờ chú hai mình lại trở thành anh hùng cứu hỏa. Thảo nào mấy hôm nay chẳng thấy hai vợ chồng họ ở làng. Trong lòng cậu ta thoáng hoảng hốt.

Lưu Lan Hoa giậm chân:

“Hắn là anh hùng cứu hỏa thì đúng, nhưng hắn bất hiếu với cha mẹ cũng là sự thật! Nhất định phải bắt hắn nộp nửa tháng lương hiếu kính cha mẹ, nếu không chúng tôi sẽ tới đây hằng ngày, cho thiên hạ thấy các người bao che đồ bất hiếu thế nào!”

Mắt bà cụ Tống sáng rực:

“Đúng! Đúng! Đừng hòng qua mặt lão nương!”

Đám đàn ông trong cửa hàng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng chẳng làm gì được cái kiểu ngang ngược vô lý của hai mẹ con nhà này.

Người ta vẫn nói, dễ đối phó Diêm Vương, khó đối phó tiểu quỷ.

“Đúng là bệnh lật ngược trắng đen của nhà các người, chưa bao giờ thay đổi.” Đỗ Tiểu Oánh lạnh lùng bước ra từ đám đông.

Lưu Lan Hoa theo phản xạ nuốt khan, vội nép sau lưng bà cụ Tống.

Bà cụ Tống trừng mắt, “bịch” một cái ngồi phệt xuống đất:

“Mọi người nhìn xem, đây chính là con dâu bất hiếu xúi giục con trai tôi chia nhà, chẳng coi bà mẹ chồng này ra gì.”

“Đúng đó! Con đàn bà độc ác này không chỉ mắng mẹ chồng mà còn ra tay mẹ chồng. Ngay cả con trai tội nghiệp của tôi vì bảo vệ bà nội nó mà bị đánh gãy chân, giờ mới vừa lành lại thôi.” Lưu Lan Hoa vừa che mặt vừa gào khóc, trong mắt lại lấp lóe niềm khoái trá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

Đỗ Tiểu Oánh lạnh giọng:

“Chồng tôi nằm viện đến giờ, các người không hề tới thăm một lần, đến giờ cũng chẳng hỏi han lấy một câu. Đây gọi là người thân sao? Nực cười!”

“Đúng vậy, chẳng buồn hỏi vết thương thế nào, chỉ nhăm nhăm nhắc chuyện tiền lương thôi à?”

“Xem ra chị dâu này cũng chẳng đến mức tệ như lời họ nói.”

Nghe những lời xì xào chung quanh, bà cụ Tống trợn trừng đôi mắt tam giác:

“Mày nói bậy! Chẳng qua bọn tao bị mày làm cho tức điên đầu óc thôi.”

“Đúng đó, bọn tao tức mày đến hồ đồ. Cũng sợ đến thăm thì bị mày đuổi ra, ảnh hưởng đến việc lão Nhị dưỡng thương.” Lưu Lan Hoa gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Đỗ Tiểu Oánh nhướng mày—con Lưu Lan Hoa này tự dưng lại biết nói lý à? Cô liếc sang Tống Tử Long từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm mặt, ánh mắt lạnh hẳn đi.

“Các vị, tôi nói cho mọi người nghe lý do tại sao tôi nhất định phải chia nhà ra ở riêng!”

Cô quét mắt một vòng, rồi bất ngờ chỉ thẳng vào Tống Tử Long, chậm rãi cất giọng:

“Bởi vì chính cha mẹ chồng và anh chị chồng tôi, để đổi sính lễ cho thằng cháu đích tôn này, đã định bán con gái lớn của tôi cho một lão goá gần bốn mươi, đã có bốn đứa con!”

“Mày… mày nói bậy!”

“Sợ tôi phản đối, bọn họ còn tìm cách gạt tôi ra ngoài, suýt nữa hủy hoại danh tiết của con gái tôi! Tôi một mình chống lại cả nhà bọn họ, suýt chút nữa đã bị đánh chết. May mà chồng tôi kịp trở về chứng kiến, mẹ con tôi mới giữ được cái mạng này!”

Chạm đúng nỗi đau tận tim gan, đôi mắt cô đỏ ngầu, rút từ trong người ra một tờ giấy, đưa cho chủ nhiệm Vương của HTX.

“Chủ nhiệm, ông xem đi, đây là giấy trắng mực đen có chữ ký tay của họ. Vì nể tình họ là người thân của chồng tôi, tôi mới không báo công an!”

Mấy vị lãnh đạo sau khi đọc qua chữ nghĩa trên giấy, ánh mắt nhìn đám người nhà họ Tống bỗng lạnh như băng.

Lúc này, Tống Quốc Lương bế Ngũ Nha từ trong đám đông bước ra, ánh mắt cũng lạnh lẽo chẳng khác gì băng giá:

“Hôm nay xin các vị làm chứng, từ nay về sau tôi, Tống Quốc Lương, cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Tống!”