Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 83

Chương 83

Trên mặt Đỗ Tiểu Oánh thoáng lộ vẻ vui mừng, cũng chẳng buồn xem náo nhiệt bên nhà họ Tống nữa, chen ra khỏi đám người, chạy một mạch về phía đầu thôn.

Từ xa đã thấy Tống Quốc Lương mặc bộ đồ công nhân màu xanh, đang đẩy một chiếc xe đạp mới tinh, bị một đám trẻ con nửa lớn nửa nhỏ ríu rít vây quanh, bước đi chậm rãi.

Người nhà họ Hoàng ở thôn Lão Cao cũng nghe thấy động tĩnh, tò mò vươn cổ nhìn ra sau, rồi không nhịn được kêu lên.

“Ôi chao, đại đội Khoảnh Mười Tám này nhà ai ghê gớm thế, mà cũng mua nổi xe đạp. Nghe nói một chiếc cũng phải một, hai trăm đồng, đấy còn chưa tính phiếu mua xe nữa cơ.”

Vừa nãy còn có không ít người vây quanh xem náo nhiệt, giờ ai nấy đều cuống cuồng chạy đi xem xe đạp, trước cổng nhà họ Tống bỗng chốc chỉ còn lại hai nhà Tống – Hoàng, mắt trừng mắt, chẳng ai nhường ai.

Đầu thôn

“Ối giời, cái xe này đắt lắm nhỉ? Hai vợ chồng nhà anh chị đúng là chịu chi ghê.”

“Đúng là hoành tráng thật, bao giờ nhà tôi mới có được một cái xe đạp, đến lúc đó bà đây nhắm mắt cũng cười tỉnh mất.”

Một đám ông bà già, bác trai bác gái xôn xao bàn tán, mặt mày đầy vẻ hâm mộ. Ai cũng muốn đưa tay ra sờ thử, lại không dám, sợ mấy vết chai sạn trên tay mình làm xước mất cái xe mới tinh của người ta.

Tống Quốc Lương vừa đẩy xe, khóe miệng kéo ra một nụ cười gượng gạo.

Đỗ Tiểu Oánh nhịn cười không nổi, bước lên đỡ lời cho chồng:

“Chẳng phải vì cha bọn nhỏ đi làm cần dùng đến, chứ nhà tôi cũng chẳng nỡ mua đâu. Một cái xe này thôi đã tiêu sạch tiền của gia đình rồi. Anh nói xem, mùa đông lạnh thế, ngày nào cũng đi bộ ba bốn tiếng cả đi lẫn về, thân thể chịu sao nổi, nên cũng đành cắn răng mà mua thôi.”

“Đúng đấy, có sức khỏe mới là vốn liếng cách mạng, dù sao bây giờ Quốc Lương tháng nào cũng có lương.”

“Nhà chúng tôi có cắn nát răng cũng mua không nổi.”

“Ha ha ha…”

Trước kia, trong làng cũng chỉ có nhà đại đội trưởng có một chiếc xe đạp, mà ông ta chỉ cưỡi khi lên công xã họp, ngày thường quý như báu vật.

Giờ nhà cô lại là hộ thứ hai trong đội có xe đạp, bảo sao cả làng nhao nhao ngưỡng mộ đến thế.

Bà cụ Tống vểnh tai lên, gương mặt đổi sắc liên tục, ánh mắt đảo nhanh, rồi chỉ về phía đầu thôn mà la lớn:

“Thấy chưa, người mua xe đạp chính là con trai thứ hai nhà tôi đấy. Nó là cựu binh giải ngũ đi làm trên huyện, một mình cũng đủ sức đè bẹp các người. Trên huyện nó chỉ cần gọi một tiếng, đảm bảo khiến các người ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

Nghe bà nói, người nhà họ Hoàng lập tức chột dạ. Bọn họ chỉ là dân quê bình thường, đâu dám đắc tội với người có bản lĩnh thế.

“Các người đừng có nghe bà cụ Tống ba hoa. Nhà bà ta hành hạ, chèn ép cả nhà phòng hai, người ta sớm đã tách riêng rồi.” Thím Hà đứng trong sân cất tiếng.

“Hơn nữa, Quốc Lương đâu có phải hạng người ngang ngược như nhà bà ta. Cậu ấy là một đồng chí tốt, không bao giờ cố ý trả thù ai cả, các người cứ yên tâm mà làm việc của mình.”

“Hà Ngọc Hồng, con tiện nhân kia, để xem bà đây không xé toạc cái miệng mày mới lạ!”

Trương Nhị Nữu cũng chợt nhớ ra, bà già này từng tìm mẹ chồng mình giở trò muốn đối phó với con dâu hai, nói gì mà con dâu hai bị trúng tà bị quỷ nhập vào người. Thế là Trương Nhị Nữu lao đến, túm chặt bà cụ Tống đang gào như vỡ chợ, vung tay tát thẳng.

“Con mụ già c.h.ế.t tiệt, dám giở trò với tao à? Hôm nay mà không dạy cho bà một bài học, bà đây không mang họ Trương nữa!”

Bà cụ Tống bị đánh đến kêu la thảm thiết, liếc thấy con trai thứ hai đang đẩy xe đạp, bèn gào ầm lên:

“Con ơi, mau đến cứu mẹ, mẹ sắp bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t rồi!”

Đỗ Tiểu Oánh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng nhìn.

“Cha mẹ đã làm sai, thì phải nhận, gọi con đến cũng vô ích thôi.” Tống Quốc Lương mặt bình tĩnh, quay đầu sang, đôi mắt dịu hẳn, giọng trầm thấp ấm áp.

“Vợ à, lên xe đi, mình về nhà.”

Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười, trong trẻo đáp:

“Vâng~”

“Ối chà, vợ chồng tình cảm thật đấy!”

“Mới có mấy bước đường cũng phải chở vợ, chậc chậc… Đúng là đôi vợ chồng trẻ dính nhau không rời~”

Một đám bà già, chị em dâu ai nấy ghen tị đến đỏ mắt. Nhìn người ta tìm được một người chồng bản lĩnh như thế, rồi nhìn lại chồng nhà mình… chậc chậc, càng nhìn càng chướng mắt!

Bà cụ Tống tức đến phập phồng mũi, thở hổn hển:

“Đồ vong ân, bất hiếu… sao tao lại—”

“Ối chao, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau lấy tiền ra đi….”

Người nhà họ Tống thấy đánh cũng chẳng lại, chửi cũng chẳng được.