Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 103

Chương 103

Trên gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Hà Cẩm Mặc hiện lên nụ cười ôn hòa, cậu chỉ tay về phía Đại Nha đang đứng dưới mái hiên nhặt rau chuẩn bị bữa tối:

“Chị Đỗ, tôi vừa từ trên núi xuống, buổi chiều may mà có Đại Nha giúp, nếu không thì suýt nữa tôi đã lạc đường mà đi sâu vào núi rồi. Đây là mấy quả trứng gà rừng tôi tìm được trên núi chiều nay, chị nhận lấy đi.”

Đại Nha vội vàng xua tay, có chút ngượng ngùng:

“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đồng chí trí thức đừng khách khí.”

“Đồng chí Hà đừng khách sáo thế, làng xóm láng giềng giúp đỡ nhau thôi mà.” Đỗ Tiểu Oánh chắc chắn không thể nhận, liền mỉm cười từ chối.

Ai ngờ, Hà Cẩm Mặc trực tiếp nhét hai quả trứng gà vào tay cô, rồi quay người sải bước đi xa.

“Ha~ cái cậu trí thức nhỏ này thật là!”

Đại Nha lo lắng cau mặt:

“Mẹ, cái này làm sao bây giờ?”

Đỗ Tiểu Oánh dở khóc dở cười:

“Thôi kệ, cậu Hà này nhìn đã biết là người bướng bỉnh, nếu mình không nhận e rằng cậu ta lại ăn không ngon ngủ không yên. Xem như là coi như xong đi.”

“Lão nhị, nhanh lên!”

“Bố, bố giữ chắc nhé, đừng để con rớt xuống.”

“Nhỏ giọng thôi, đừng để mấy đứa của nợ kia nghe thấy.”

Lưu Lan Hoa hưng phấn xoa tay, gương mặt đầy vẻ chờ mong. Vừa nghĩ đến chuyện lần này có thể lấy lại được số tiền trước kia bị mất, lại còn có cơ hội dạy dỗ mấy đứa tiện nhân kia một trận, suýt nữa bà ta đã không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

Tống Tử Hạo cưỡi trên cổ Tống lão đại, vừa mới leo người nằm lên tường, bàn tay còn chưa bám chắc thì đã bị mảnh thủy tinh nhọn đ.â.m trúng, đau đến mức hét toáng lên:

“A—”

Đỗ Tiểu Oánh giật mình bừng tỉnh từ trên giường, tim đập thình thịch, vội vàng rón rén bước tới cửa, chộp lấy cái xẻng sắt dựng sau cửa, ngó ra sân tối đen như mực.

“Mẹ, có phải có trộm không?”

Đỗ Tiểu Oánh quay đầu, thấy hai đứa con gái, liền hạ giọng:

“Mau vào trong khóa cửa lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Mẹ, con ở lại cùng mẹ bảo vệ chị cả và mấy em.” Nhị Nha kiên quyết, nói gì cũng không chịu rời đi.

Thấy khuyên không được Đại Nha và Nhị Nha, Đỗ Tiểu Oánh đành để hai con nấp sau lưng mình, dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đêm hôm ấy, cô lo lắng mãi sợ bên ngoài thật có người đột nhập, cả đêm gần như chẳng chợp mắt, mãi tới lúc gần sáng mới thiếp đi được một lát.

Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha thì lại ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đêm qua, một giấc ngủ thẳng tới sáng bạch trời.

Ngày hôm sau.

Nhìn vệt m.á.u đỏ còn lưu lại trên những mảnh thủy tinh lấp lánh gắn trên đỉnh tường sau vườn, trong lòng Đỗ Tiểu Oánh âm thầm thở phào.

Không biết… bây giờ người kia đi tới đâu rồi? Có mệt không?

Đôi mắt đen láy sáng rực của Nhị Nha long lanh:

“Mẹ, may mà bố sớm nhờ chú Nhị Nữu và chú Toản giúp nhà mình dựng tường vây đấy!”

Đại Nha lo lắng nói:

“Chỉ là không biết rốt cuộc là ai, nửa đêm nửa hôm lén lút leo tường, chắc chắn không có ý tốt.”

Đỗ Tiểu Oánh hơi nheo mắt:

“Đợi lát nữa sẽ biết thôi.”

“Ối? Mẹ thằng Long, sao lão nhị nhà chị thế kia? Tay quấn kín cả vậy?”

Lưu Lan Hoa mặt mày đầy vẻ chột dạ:

“Hôm qua nhà tôi có cái bát bị vỡ, thằng Hạo lúc nhặt bát thì không may bị cứa trúng thôi.”

“Hừ~” Đỗ Tiểu Oánh khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua nhà họ Tống, lạnh lẽo như dao. Không cần nghĩ cũng biết, đêm qua chắc chắn là đám người nhà họ Tống nghe tin Tống Quốc Lương không có nhà nên mới len lén trèo tường định giở trò với mấy mẹ con cô.

Bọn họ đâu biết, trước khi đi Tống Quốc Lương đã đặc biệt đến bãi phế liệu lấy thủy tinh vỡ, nhờ anh em tốt giúp gắn hết lên bức tường cao quanh nhà.

Nhìn sắc mặt chột dạ của bà cụ Tống và mấy nàng dâu, trong lòng cô không kìm được lại nhớ tới người đàn ông cao lớn kia.

Không biết giờ này anh đã đi tới đâu rồi? Có mệt không?