Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 213

Chương 213

“Đồng chí Tô, cô đừng chấp với họ làm gì. Người trong thôn chỉ dựa vào cày ruộng mà sống, trong lòng vẫn nghĩ học hành là vô dụng, còn làm chậm trễ công việc nữa, cũng không phải họ cố tình nhằm vào cô đâu.” Đỗ Tiểu Oánh an ủi.

Lưu Đại Cước gật đầu:

“Đúng thế, đồng chí Tô, cô đừng để trong lòng, đám đàn bà ấy chẳng hiểu cái gì đâu.”

Tô Nguyệt Nguyệt mỉm cười:

“Tôi chỉ thấy đáng tiếc thôi. Đã đến đây rồi, sao không chịu học cho tử tế, biết đâu sau này lại có lúc cần dùng đến.”

Đỗ Tiểu Oánh nghĩ ngợi một lát, rồi khẽ nói ý tưởng của mình với hai người.

Tô Nguyệt Nguyệt có chút kinh ngạc:

“Cái này… liệu có được không?”

“Nhất định được, chúng ta đi tìm đại đội trưởng ngay.” Lưu Đại Cước vỗ đùi cái đét, rồi kéo hai người chạy thẳng tới nhà đại đội trưởng.

Đại đội trưởng nghe xong lời ba người, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Đây là cách hay, cứ làm thế đi.”

Ngày hôm sau

Một nhóm phụ nữ xách giỏ, vừa ríu rít vừa cười nói, lề mề kéo đến muộn. Trông thấy đại đội trưởng Triệu Lôi đang đứng đó, mặt đen sì, ai nấy đều ngớ ra.

Triệu Lôi nghiêm giọng:

“Ngồi xuống, đứng chôn chân ra đó làm gì.”

“Đại đội trưởng, sao ông lại ở đây? Có phải ai đi mách ông chuyện gì không?”

Triệu Lôi chẳng thèm để ý tới đám đàn bà, đợi đến khi mọi người đến đông đủ, mới cất tiếng:

“Mọi người yên lặng, tôi có việc muốn thông báo.”

“Sau khi bàn bạc với cán bộ trong thôn, quyết định trao thưởng công điểm cho ba người đứng đầu lớp xoá mù chữ: người thứ nhất 20 công điểm, người thứ hai 13 công điểm, người thứ ba 8 công điểm.”

Vừa dứt lời, cả sân đã ồn ào như nồi nước sôi.

Người này người kia thi nhau xì xào, ai nấy đều hứng khởi.

“Trời ạ, thế cũng bằng mấy ngày công điểm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Không lấy thì uổng, biết đâu tôi còn giành được ít công điểm ấy chứ.”

“Đại ội trưởng, tôi thấy thế này không công bằng.” Một người đàn bà cất giọng the thé,

“Chồng của mẹ con Đại Nha vốn dĩ đã ăn gạo cung cấp, bản thân chị ta cũng biết chữ, lại còn là lái máy kéo của đội, thế thì giải nhất chẳng phải chắc chắn rơi vào tay chị ta sao?”

“Đúng đấy, thế này không công bằng với chúng tôi. Tôi đây một chữ bẻ đôi cũng không biết.”

Triệu Lôi sầm mặt, định mở miệng, thì một giọng khác chen ngang.

“Quả thực là không công bằng với mọi người.” Đỗ Tiểu Oánh đứng lên,

“Cho nên, tôi sẽ không tham gia tranh giải ba hạng đầu.”

Mọi người đều ngẩn ra, không ngờ cô lại nói dứt khoát như thế, trong lòng thoáng chút ngượng ngùng.

Lưu Lan Hoa bĩu môi, thầm nghĩ: Con đàn bà này đúng là giỏi ra vẻ.

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa được học chữ, lại vừa được hưởng công điểm, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Tống Quốc Lương nhìn con gái Tam Nha vẫn còn cặm cụi đọc sách, dịu giọng nhắc:

“Tam Nha, để mai đọc tiếp, cẩn thận hỏng mắt.”

“Con biết rồi bố, để con đọc nốt chỗ này rồi ngủ.” Tam Nha đầu chẳng buồn ngẩng, đáp.

Trước khi đi ngủ, Đỗ Tiểu Oánh kể với chồng chuyện lớp xoá mù chữ, thở dài:

“Kiếp trước, em cũng giống y như mấy người đàn bà ấy, cứ nghĩ học hành chẳng ích lợi gì, chi bằng kiếm thêm công điểm, làm thêm chút việc thì hơn.

Sau này vào thành phố làm thuê, mới biết thế nào là mắt mù. Đến lúc ấy hối hận cũng đã muộn rồi.”

Tống Quốc Lương xót xa:

“Vợ à, em kể cho anh nhiều chuyện kiếp trước hơn đi.”

“Có gì mà kể đâu.” Đỗ Tiểu Oánh khẽ nói, ký ức kiếp trước ùa về.

“Kiếp trước, ruộng đất đều thành của nông dân mình, thóc lúa trồng được cũng là của nhà. Về sau để phụ thêm cho gia đình, em bắt đầu học buôn bán lúa gạo, rau củ, trứng gà trong nhà.

Rồi sau, để kiếm tiền cho mấy kẻ vong ân bội nghĩa kia, em vào thành phố công trường làm việc, khiêng gạch, buộc thép…”