Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 22

Chương 22

Chạng vạng tối sau khi tan công, trên sân phơi thóc, già trẻ trai gái đều xếp hàng theo tổ của mình, chờ ghi công điểm rồi trả dụng cụ.

“Mẹ, coi nè, tụi con hái được một đống cỏ lợn.” Tam Nha dắt hai đứa em gái, cái gùi nhỏ trên lưng nhét đầy cỏ xanh.

“Mẹ, hôm nay con với chị kiếm được tám công điểm, riêng chị đã được năm công điểm rồi đó.” Nhị Nha cũng lôi Đại Nha chạy tới, khuôn mặt đỏ hây hây, hớn hở khoe công.

Đỗ Tiểu Oánh nhìn cô con gái lớn đang cúi gằm mặt vì ngượng ngùng, trong lòng chẳng thấy vui chút nào, chỉ toàn xót xa:

“Về sau đừng có ráng sức vậy nữa, mệt thì nghỉ một lát, nghe chưa.”

“Mẹ, con không mệt đâu.” Đại Nha vội nói.

Con gái càng hiểu chuyện, Đỗ Tiểu Oánh càng đau lòng. Cô đưa tay xoa lên b.í.m tóc khô vàng của con:

“Nghe lời mẹ, các con đều là bảo bối của mẹ hết, các con mệt mẹ xót lắm.”

Nghe mẹ nói vậy, mấy chị em liền nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt non nớt.

Tan công mà trời vẫn còn sớm, người lớn trẻ nhỏ đều mang gùi đi lên núi, nhặt củi, hái rau dại, tìm ít sản vật rừng.

Trong thôn, củi lửa và đồ ăn của mỗi nhà đều tích góp từng chút một như vậy, để đến mùa đông rét mướt mới không bị đói rét.

“Các con cứ nhặt quanh chỗ này, mẹ đi sâu vô trong một chút.” Đỗ Tiểu Oánh đặt Ngũ Nha xuống đất, một mình đi thẳng tới chỗ lần trước.

Quả nhiên, ở phía râm mát dưới tán cây, nấm mộc nhĩ lại mọc ra khá nhiều. Đỗ Tiểu Oánh nhanh nhẹn hái sạch cho vào gùi, ngay cả khóm kỷ tử lần trước cũng lại chín đỏ rực từng chùm.

Bất chợt, trong bụi vang lên tiếng xào xạc khe khẽ. Cành lá rung động, kèm theo những âm thanh sột soạt.

Đỗ Tiểu Oánh căng thẳng nuốt nước bọt, vội cúi rạp người nấp đi, âm thầm cầu khấn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

Đừng nói xui dữ vậy chớ…

Rừng lại trở nên yên ắng, cô vừa thở phào một hơi thì cành lá lại run lên, tiếng sột soạt vang lên lần nữa. Một bóng người cao lớn bước ra, trên tay còn xách thứ gì đó.

“Quốc Lương?!” Hai chân Đỗ Tiểu Oánh bủn rủn, suýt nữa ngồi phịch xuống đất, tức giận trợn mắt nhìn chồng: “Làm em hết hồn, cứ tưởng gặp phải heo rừng hay gấu đó chớ!”

Tống Quốc Lương vội giơ con vật trong tay lên — một con gà rừng màu sắc sặc sỡ buông thõng đầu:

“Vợ à, anh nãy giờ rình bắt được nó nè.”

“Giỏi quá trời!”

Đỗ Tiểu Oánh mắt sáng rỡ, tràn đầy ngưỡng mộ. Gà rừng trên núi lanh lợi lắm, người thường khó mà bắt được.

Thấy vợ đổi sắc mặt nhanh như ảo thuật, Tống Quốc Lương khẽ nhếch môi, trong mắt ánh lên nụ cười.

Về đến nhà, Tống Quốc Lương động tác nhanh nhẹn vặt lông gà rừng. Tứ Nha và Ngũ Nha tò mò ngồi xổm bên cạnh, cầm lông đuôi óng ánh trong tay.

“Đợi ba làm xong, lấy lông gà làm cho mấy đứa hai cái cầu đá gà nhé.”

Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười nhìn hai đứa con gái vui sướng gật gù, rồi chặt con gà làm đôi, một nửa băm thành miếng vừa ăn, nửa còn lại ướp muối.

“Quốc Lương, anh đem phần thịt này bỏ vô giếng treo lên, để bữa nào mời vợ chồng Xuyên Tử, Nhị Ngưu qua ăn.”

“Ừ.”

Mùi thịt thơm lừng lan khắp gian nhà. Đỗ Tiểu Oánh thầm may mắn vì nhà mình ở tách biệt, lại đúng lúc trời sẩm tối, chứ nếu không mùi này bay ra là cả làng kéo tới mất. Một lần thì không sao, nhiều lần e khó tránh khỏi bị người ta ghen ghét mà gây chuyện.

Chỉ cách đó chưa đến trăm mét, trong chuồng bò cũ, vài bóng người gầy gò, hốc hác khẽ hít hít mũi, tham lam ngửi mùi thịt thơm phưng phức tỏa ra trong không khí…