Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 39

Chương 39

Đỗ Tiểu Oánh cười khẩy, đã biết bà già này chẳng thốt ra được lời nào tử tế.

Quả nhiên, con người khi cạn lời, thường sẽ chỉ biết cười!

Nhìn đối diện, hai đứa một đứa còn treo hai dòng m.á.u mũi, một đứa thì hốc mắt bầm đen, má sưng đỏ; Nhị Nha với cặp lông mày kiếm anh khí giống hệt cha, nhíu chặt lại, gương mặt nhỏ lạnh như băng.

“Bà nói bậy! Rõ ràng là chúng nó ỷ lớn bắt nạt, giật kẹo của Ngũ Nha. Con chỉ khẽ đẩy một cái, lúc đi thì mặt mũi tụi nó nào có thế này.”

“Con nhóc thối tha, còn dám trợn mắt nói dối?!” Bà cụ Tống mặt mày chua ngoa, cay độc, “Xem cháu tao bị đánh thành cái dạng gì rồi, trên đời này còn có vương pháp nữa không?”

Đỗ Tiểu Oánh đưa tay bịt mũi, nhăn mặt quạt quạt, “Bà già, bà vừa ăn cứt xong à, muốn xông c.h.ế.t chúng tôi để chiếm đoạt gia sản nhà tôi hả?!”

Tống Quốc Lương cụp mắt, che đi nụ cười trong đáy mắt, khẽ ho khan một tiếng.

“Ha ha ha…”

Nghe xung quanh vang tiếng cười nhạo, mặt bà cụ Tống đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức, “Mày… mày… mày—”

“Ôi chao ~ Sao nhà họ Tống lại rước phải cái mụ vợ chua ngoa phá nhà thế này, lòng dạ độc ác, còn xúi con gái vô tích sự đánh cháu tôi ra nông nỗi này. Bà con đến phân xử đi…”

Bình thường, người trong đội sợ dính phải điều xúi quẩy đều tránh thật xa, nhưng giờ lại bu lại xem trò vui, càng đông càng náo nhiệt.

Thấy mọi người xì xào, Đại Nha vội vàng nói: “Cha mẹ, Nhị Nha không hề nói dối, các em cũng có thể làm chứng.”

“Cút, lũ bây một bọn cả, chắc chắn bao che cho con tiện nha đầu Nhị Nha kia.” Lưu Lan Hoa hít hương thịt thơm ngào ngạt, đôi mắt sáng rực đầy tham lam.

Nghĩ đến việc mình từng nỡ ra tay với con trai cưng…

Nhị Nha nghiến răng căm hận: “Cha mẹ, con thật sự không làm.”

Tống Quốc Lương thản nhiên che chắn cho vợ con phía sau, giọng trầm xuống, mặt không đổi sắc: “Chị dâu, rốt cuộc chị muốn thế nào?”

Lưu Lan Hoa xoa tay, nhe răng cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Cũng chẳng nhiều nhặn gì, đền năm đồng tiền thuốc, với lại đem phần thịt kính hiếu cho cha mẹ.”

Mắt bà cụ Tống sáng rực, đập đùi cái “bốp”:

“Lão Nhị à, tôi với cha anh cực khổ thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn dựng vợ gả chồng, vất vả nửa đời người mới đến lúc được hưởng phúc, ai ngờ lại gặp cái loại con dâu bất hiếu thế này…”

“Mẹ! Có chuyện thì nói chuyện, đừng động tí là mắng vợ con con, bọn họ không nợ mẹ cái gì cả!” Giọng Tống Quốc Lương lạnh hẳn.

“Mày—”

Bỗng một giọng trẻ con trong vắt vang lên giữa đám đông, là một bé gái nhỏ gầy tên Thảo Muội – bạn thân của Nhị Nha, dáng người gầy gò, rụt rè cất tiếng:

“Chú, bọn cháu đều nhìn thấy, hoàn toàn không hề có máu, Nhị Nha cũng chẳng đánh vào mặt.”

“Đúng đó, bọn cháu đều thấy hết.” Một đám trẻ con nhao nhao hùa theo.

Bà cụ Tống và Lưu Lan Hoa tức thì hoảng loạn:

“Lũ nhóc ranh, việc này liên quan gì tới chúng mày, bớt xen vào, cút xéo đi!”

“Rõ ràng là hai mẹ con bà tự gây ra, giờ lại định vu oan cho nhà lão nhị.” Thím Hà the thé nói.

“Tôi cũng thấy, chính con mụ Lưu Lan Hoa kia cấu cho Tiểu Hổ chảy máu, còn Tiểu Sơn bầm mắt chắc chắn cũng do ả đánh.”

“Nói năng bậy bạ!”

Lưu Lan Hoa tức điên, vốn hốc mắt Tiểu Sơn đúng là do con nha đầu kia đánh, nhưng… quả thật ả có “thêm” cho một cú.

“Đúng là độc địa, nghe đâu nhà lão nhị mua thịt nên mới chạy qua kiếm chuyện, định chặn đầu cướp của.”

“Nhà dột từ nóc, dạy con không ra gì. Còn nhỏ đã giật kẹo, sau lớn thì trộm gà bắt chó, thế nào cũng vào tù mọt gông thôi…”

Trong đầu Tống Quốc Lương chợt thoáng qua cảnh vợ con mình nhắm mắt chịu nhục, hai tay siết chặt thành quyền, anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người.