Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 154

Chương 154

Đỗ Tiểu Oánh nhịn không được khom người xuống, đối diện với đôi mắt to đen láy của cô con gái út, dịu dàng nói:

“Mẹ có một nhiệm vụ giao cho Tiểu Ngũ nhé——Tiểu Ngũ phải trông bố, không cho bố làm loạn, nếu không thì cánh tay sẽ đau lắm đó.”

Ngũ Nha chớp đôi mắt tròn xoe, lập tức giơ tay chào kiểu quân lễ, non nớt nhưng rất nghiêm túc:

“Rõ! Tiểu Ngũ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau vào nhà nằm nghỉ đi chứ!”

Đại Nha cùng các em gái đưa mắt nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, trong lòng hơi căng thẳng. Các cô đã thấy không ít cảnh chú bác trong làng cãi vã với vợ, lo lắng sợ rằng bố mẹ cũng sẽ đánh nhau.

“Bố, bố đừng giận, mẹ cũng chỉ vì lo cho bố thôi.”

“Bố không giận, bố còn vui nữa là.” Khóe môi Tống Quốc Lương cong lên, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.

Trong lòng anh dâng lên một dòng ấm áp. Anh biết rõ, vợ mình tuy ngoài miệng không nói, nhưng thật sự rất để ý đến anh.

Đỗ Tiểu Oánh bực mình liếc chồng một cái: “Cười cười cười, có gì mà cười, ngốc nghếch quá đi.”

Ai ngờ, nụ cười trên gương mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông kia lại càng đậm, tiếng cười trầm thấp từ cổ họng vang ra.

Thấy mấy đứa con gái cũng trố mắt nhìn bố, rồi nhìn nhau ngơ ngác, Đỗ Tiểu Oánh cũng không nhịn được mà mím môi cười, sau đó vội vàng cúi đầu dọn củi.

Tống Quốc Lương khẽ ho một tiếng, nhưng nụ cười trên môi vẫn không sao che giấu được.

“Quốc Lương, Quốc Lương, vợ cậu có nhà không?” Đại đội trưởng xách một cái giỏ bước vào sân.

Đỗ Tiểu Oánh vội vàng chạy ra: “Đại đội trưởng, mau vào trong nhà ngồi ạ.”

“Ừ.” Đại đội trưởng theo cô vào nhà:

“Quốc Lương, vết thương thế nào rồi?”

Tống Quốc Lương cười bất đắc dĩ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Chút thương tích này không đáng gì đâu.”

“Không đáng gì cái gì? Anh lại lấy tiêu chuẩn thời còn ở bộ đội ra so à? Khi đó còn trẻ, bây giờ đã ngoài ba mươi rồi, đừng coi mình là trai mười tám đôi mươi nữa.” Đỗ Tiểu Oánh thấy chồng tỏ ra không để tâm thì tức giận.

Đại đội trưởng khẽ ho:

“Vợ cậu nói đúng đấy, đừng chủ quan. Thế công việc ở đơn vị thế nào rồi, có bị ảnh hưởng không?”

“Cũng may, chưa bị ảnh hưởng. Đơn vị cho tôi tạm thời nghỉ dưỡng thương.” Tống Quốc Lương trầm giọng đáp.

“Ừ, thế thì tốt. Đây, ít trứng gà, cậu giữ lại bồi bổ cơ thể. Nhớ nghe lời vợ, dưỡng thương cho tốt.”

Thấy trong giỏ có hơn chục quả trứng, hai vợ chồng vội vàng từ chối:

“Cái này không được đâu, anh Lôi mau mang về đi.”

“Đại đội trưởng, anh cầm về đi, để nhà anh ăn, Quốc Lương được đơn vị phát trứng với đường đỏ rồi, chúng tôi không thể nhận.”

“Nhận đi, không nhận thì lát nữa mẹ tôi cũng sẽ mang qua. Chẳng lẽ hai người còn muốn để thím các người đi thêm chuyến nữa?” Đại đội trưởng khoanh tay nói.

Tống Quốc Lương gật đầu:

“Được rồi, anh Lôi, vậy giúp tôi cảm ơn thím nhé.”

“Thôi, khỏi tiễn.”

Liên tiếp mấy gia đình quen thân cũng mang trứng gà đến thăm. Đỗ Tiểu Oánh chỉ nhận mỗi nhà hai quả, coi như lấy lòng, chứ không nỡ từ chối thẳng thừng tấm lòng của người ta.

Nhắc đến nhà họ Tống, Đỗ Tiểu Oánh liền đỏ mắt, đưa tay chấm lệ nơi khóe mắt, gương mặt đầy kìm nén.

“Thôi thì, số mệnh là thế, chúng tôi cũng không ép, buồn giận cũng qua hết rồi. Về sau cả nhà tôi sống thật tốt, còn hơn bất cứ thứ gì.”

“Ừ, cô nghĩ vậy là đúng rồi.”

“Lão Nhị.”

Nhìn thấy vị khách không mời mà đến ở cổng sân, sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lập tức hiện lên vẻ khó chịu, liếc sang người đàn ông bên cạnh, trong lòng thoáng do dự.