Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 93

Chương 93

“Có chuyện gì thế?”

Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, không mấy để tâm nói:

“Vừa rồi thấy cái cậu trí thức trẻ họ Hà mới tới cứ nhìn đông ngó tây về phía chuồng bò, chắc là còn trẻ, tính hiếu kỳ nặng thôi.”

Nói xong, cô mới để ý đến chồng đang ôm một đống quần áo trong tay, vội vàng giơ tay muốn đón lấy:

“Để em giặt cho, anh cũng đi làm cả ngày rồi.”

Tống Quốc Lương hơi nghiêng người, khẽ lắc đầu:

“Anh không mệt, em làm ruộng cả ngày rồi, đi nghỉ một lát đi.”

Người đàn ông thân hình cao ráo, co chân ngồi trên cái ghế thấp, đôi bàn tay từng cầm s.ú.n.g giờ đang cẩn thận vò giặt quần áo—nhìn thế nào cũng thấy lạ lẫm, không sao quen mắt nổi.

Đỗ Tiểu Oánh mím môi, mang mớ rau vừa đổi được từ nhà khác tới, ngồi sát bên chồng, tỉ mỉ nhặt sạch từng cọng rau.

“Ngày mai lại đến lượt anh trực đêm rồi phải không?”

“Ừ.” Động tác vò giặt của Tống Quốc Lương khựng lại một chút, khẽ hừ một tiếng.

Đỗ Tiểu Oánh trầm ngâm một lát rồi nói: “Sáng mai em đi cùng anh vào huyện.”

“Ba mẹ, chúng con về rồi.”

“Ba mẹ ở sân sau đây~” Đỗ Tiểu Oánh vội vàng cười đáp lại.

Một loạt tiếng bước chân lạch bạch vang lên, mấy đứa nhỏ mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại chạy vào, phối hợp rất ăn ý, phân loại củi khô ướt, to nhỏ xếp gọn gàng.

“Nhìn mấy đứa mồ hôi nhễ nhại cả rồi, nào, về uống chè đậu xanh ngọt ngọt đi.” Đỗ Tiểu Oánh dẫn các con gái vào nhà.

Tống Quốc Lương giặt xong quần áo, bưng chậu lớn ra trước sân chuẩn bị phơi, thì ở cổng xuất hiện hai bóng dáng ăn mặc sáng sủa xinh đẹp, khẽ gõ vào cánh cổng đang mở rộng.

“Chào anh, cho hỏi có ai ở nhà không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Có chuyện gì?”

Hai người theo tiếng nhìn sang, mới thấy ở bên trái sân, một người đàn ông đang phơi quần áo lên dây. Cả hai đều ngẩn ra.

Không ngờ một người đàn ông nhà quê bình thường, vậy mà trên người lại toát ra khí thế sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Xin hỏi, chị Đỗ có ở nhà không?”

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Đỗ Tiểu Oánh từ gian chính ló nửa người ra, thấy hai nữ trí thức trẻ ở cổng thì vội cười niềm nở chào:

“Trí thức Trương, trí thức Tô, mau vào nhà ngồi đi.”

Tống Quốc Lương chỉ gật đầu chào hai người, rồi lặng lẽ đi ra sân sau. Hai cô gái trẻ đến tìm vợ nói chuyện, một gã đàn ông như anh ở đó cũng không tiện.

“Chị dâu, đây là bánh ú đường đặc sản của thành phố Tô, bên này không bán đâu, bọn em mang tới cho nhà chị nếm thử.”

“Cái này thì không nên đâu.” Đỗ Tiểu Oánh vội xua tay từ chối:

“Các cô tuổi còn nhỏ, lại đi xa thế này cũng chẳng dễ dàng gì. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, nếu chị giúp được thì nhất định sẽ giúp.”

Trong lòng cô lại thầm cảnh giác: Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích!

Hai trí thức trẻ này là chị em họ ruột, đều đến từ thành phố Tô, giọng nói mềm mại, kéo dài đặc trưng của vùng Ngô Nông, khác hẳn với mấy bà thôn quê ở đây toàn tiếng to ồn ào, thô kệch.

Trương Nhàn liền lấy khuỷu tay huých huých em họ, dùng ánh mắt ra hiệu.

Tô Nguyệt Nguyệt có chút ngượng ngập, cắn nhẹ môi, lại liếc chị họ một cái, rồi chậm rãi mở miệng:

“Chị Đỗ, là thế này… Ở điểm tập trung trí thức, vì người đông nên bọn em đều phải ngủ chung trên một cái giường lớn. Người nhiều thì tất nhiên ồn ào, bọn em mới tới, còn chưa quen. Hơn nữa nghe chị Vân nhà họ Trương nói, ngoài chỗ tập trung ra, cũng có thể nhờ dân làng cho ở nhờ.”

“Đúng vậy đó chị dâu, bọn em thực sự chịu không nổi, ban đêm hết ngáy lại nghiến răng, chẳng ai ngủ được. Chị xem mắt em này, thâm quầng cả rồi.” Trương Nhàn chỉ vào mắt mình, ra vẻ tội nghiệp.

Giọng Tô Nguyệt Nguyệt mềm nhẹ:

“Chị Đỗ, bọn em muốn nhờ chị, có thể cho bọn em mượn một gian phòng ở tạm không? Người trong thôn, bọn em cũng không dám tin tưởng.”

“Chị dâu cứ yên tâm, bọn em cũng không ở không. Bọn em sẽ trả tiền thuê phòng, một năm năm đồng.” Trương Nhàn giơ năm ngón tay, ngẩng cao cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.