Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 186

Chương 186

Chợ đen

Đỗ Tiểu Oánh đẩy xe đạp, như thường lệ tìm một chỗ tránh gió, gặp ai đi ngang thì lập tức chủ động hạ giọng rao bán.

Thời buổi này, thịt ở đâu cũng là hàng khan hiếm, vừa nghe nói có thịt rừng, lập tức ai nấy mắt sáng rực, cúi đầu nhìn vào cái thúng có nắp đậy.

“Đồng chí, gà rừng thỏ rừng tôi ở nhà đã xử lý sạch sẽ rồi, ba đồng một con.”

Một phụ nữ bĩu môi: “Ba đồng, đắt quá rồi, bớt chút đi.”

Đỗ Tiểu Oánh chỉ cười, không trả lời. Đúng lúc đó có hai người phụ nữ xách giỏ đi tới, vừa nghe giá lập tức mỗi người vội chọn lấy một con.

Người phụ nữ khi nãy thấy thế, nhanh chóng chọn ra một con gà rừng to, dứt khoát trả tiền.

Chẳng mấy chốc, gà rừng thỏ rừng trong thúng đã bán hết sạch. Đỗ Tiểu Oánh như thường lệ mua ít lương thực, rồi rời khỏi chợ đen, đi thẳng đến nhà Vương Xuân Tú.

“Ôi chao, em gái, cuối cùng em cũng đến, chị ngóng trông đến mòn cả mắt rồi.”

Đỗ Tiểu Oánh bị dáng vẻ khoa trương của chị Vương chọc cười, vội mở thúng lấy ra ba con gà rừng thỏ rừng và một rổ trứng gà.

Chị Vương kích động đến nỗi tự véo mình một cái, lấy tay che miệng sợ mình vui quá mà kêu toáng lên:

“Em gái, chị vào trong lấy tiền ngay.”

Đỗ Tiểu Oánh thu tiền phiếu đúng giá thị trường, vội vã ra ngoài, lại đạp xe đến HTX cung tiêu.

Từ sau vụ ồn ào của nhà họ Tống lần trước, người trong cửa hàng đều biết cô là vợ của anh hùng phòng bảo vệ – người đã tham gia cứu vật tư. Gặp cô, ai nấy đều tươi cười chào hỏi.

Đỗ Tiểu Oánh cũng tươi cười đáp lại, đi thẳng tới quầy thực phẩm phụ:

“Cho tôi hai cân đường trắng. Hôm nay có hàng đặc cung gì không?”

“Cô đến đúng lúc rồi, hôm nay có cá, muốn lấy một con không?”

“Được, lấy một con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Em gái, hôm nay còn có vải lỗi, cô có cần không?”

“Cần, cần chứ, có hạn số lượng không?” Đỗ Tiểu Oánh phấn khích, không ngờ hôm nay lại có niềm vui bất ngờ này.

….

Nghĩ tới mấy thứ trong thúng, Đỗ Tiểu Oánh sướng rơn, khóe miệng cười mãi không khép lại, đạp xe ngược gió như thể sức trâu dùng mãi không hết.

Mấy chị em nhỏ nhìn thấy trên giường có bánh quy, kẹo, vải cùng con cá trong thúng, đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Mẹ, mua nhiều đồ thế này, chắc tốn không ít tiền đúng không?” Đại Nha lo lắng cau mày.

Đỗ Tiểu Oánh véo má con gái:

“Bánh quy bị vỡ, người ta bán rẻ, cả gói to thế mà chỉ có một hào. Vải thì là vải lỗi, cả chồng dày như thế chỉ tốn hai đồng, nói xem có đáng không?”

“Đáng!” Mấy chị em đồng loạt gật đầu lia lịa, cười tít mắt.

Đại Nha vội mở đống vải lỗi ra xem kỹ, thấy chẳng qua là hoa văn hơi nhòe, hoặc màu nhuộm không đều, cơ bản không có gì to tát, liền ngẩng đầu, mắt sáng rực:

“Mẹ, mấy cái lỗi này chẳng đáng kể gì, quá hời luôn ấy.”

Đỗ Tiểu Oánh ưỡn n.g.ự.c tự hào:

“Đương nhiên rồi ~ năm nay cả nhà mình ai cũng có áo mới mặc, mẹ còn may cho ông bà ngoại mỗi người một bộ nữa.”

“Mẹ, áo con còn mặc được, không cần—”

“Cả nhà phải chỉnh tề, có áo mới thì ai cũng có áo mới.” Cô mỉm cười cắt ngang lời con, “Được rồi, Đại Nha, con giúp mẹ cất đồ, mẹ đi làm cá, tối cả nhà mình ăn canh cá.”

Đại Nha vui vẻ đáp lời, nhanh nhẹn cất hết đồ vào tủ, rồi xắn tay áo chạy vào gian chính:

“Mẹ, để con giúp mẹ.”

Đỗ Tiểu Oánh biết tính con gái lớn, không cho giúp thì nó cũng chẳng chịu ngồi yên, bèn cười dặn:

“Vậy con dẫn các em đi đập trứng, hôm nay mẹ muốn làm nhiều bánh trứng hơn một chút.”