Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 162

Chương 162

“Mẹ thiên vị, sao chỉ ôm chị cả, Nhị Nha cũng muốn được ôm.” Nhị Nha vừa nói vừa cười hì hì chui lại gần.

Đỗ Tiểu Oánh nhìn Nhị Nha giờ đây sống động hoạt bát, trong lòng vui mừng không kìm được.

“Tứ Nha cũng muốn~”

“Ngũ Nha cũng muốn được bế~”

Đỗ Tiểu Oánh cười đến nỗi mắt híp lại, một tay ôm trọn năm cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, đắc ý khiêu khích liếc sang người đàn ông bên cạnh có đôi mắt đen đang mỉm cười.

Tống Quốc Lương khóe môi khẽ cong, có chút không tự nhiên nói:

“Vợ à, anh cũng muốn.”

Đỗ Tiểu Oánh kinh ngạc trừng to mắt, “!!!”

Đây… đây vẫn là ông chồng ít nói, vụng về lắp bắp của cô sao???

“Ha ha ha…”

Tiếng cười từ ngôi nhà ngói xanh gạch xám bay ra ngoài, vang vọng cả chân núi.

“Nhị Nha, lát nữa không được đánh nhau, biết không?”

“Ôi trời, chị cả yên tâm đi, chị dặn dọc đường suốt rồi.” Nhị Nha dở khóc dở cười hất hất cánh tay đang bị chị cả nắm chặt.

Thấy em gái đồng ý nhanh như vậy, trong lòng Đại Nha vẫn thấp thỏm bất an.

Tam Nha nắm tay Tứ Nha vừa lắc đầu vừa vui vẻ ăn kẹo, đôi mắt đen lóe sáng.

“Ồ, chẳng phải là Tống Lão Tam, Tống Lão Tứ sao?”

“Mày… Mày định làm gì?” Hai anh em nhìn Nhị Nha, nắm đ.ấ.m kêu răng rắc từng bước tiến lại gần, sợ hãi không thôi.

Nhị Nha không nói một lời, siết chặt nắm đấm, khóe miệng mang theo nụ cười quyết thắng.

“Ở trường mà đánh người, mày muốn bị gọi phụ huynh hả?” Hai anh em trừng mắt, bị dáng vẻ hùng hổ của Nhị Nha dọa cho bỏ chạy.

“Cứu mạng với~ cứu mạng với~”

“Tống Nhị Nha điên rồi, đánh người kìa~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Tống Tử Hổ, Tống Tử Sơn hai em la hét cái gì đó, còn không mau quay lại chỗ ngồi học đi.”

Thầy Tần ôm tập sách, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu gào của hai anh em này, tưởng lại giở trò quậy phá, liền quát lớn.

“Thầy Tần, Tống Nhị Nha muốn đánh bọn em, thầy mau quản nó đi!”

Thầy Tần nhíu mày, nhìn ra cửa lớp trống không, “Vớ vẩn, làm gì có ai.”

“Thật mà, vừa rồi nó còn đuổi bọn em.”

Thầy Tần lôi hai đứa vào lớp, nhìn cô bé đang ngồi nghiêm chỉnh cúi đầu đọc sách, trong mắt thoáng hiện ý cười.

“Tống Nhị Nha, Tống Tử Hổ, Tống Tử Sơn nói em muốn đánh hai em ấy, có thật không?”

Nhị Nha ngơ ngác gãi đầu, “Thầy Tần, em vừa vào lớp đã ngồi ngay ngắn rồi, đâu có đánh ai ạ?”

“Xạo, rõ ràng vừa rồi—”

“Được rồi, Tống Tử Hổ, Tống Tử Sơn ngoan ngoãn ngồi xuống nghe giảng, bớt vu oan người khác đi.” Thước gỗ trong tay thầy Tần nện mạnh xuống bàn.

Đáy mắt Tam Nha thoáng qua một tia cười, mím môi cúi đầu.

“Tống Tử Hổ, Tống Tử Sơn là đồ mách lẻo, chúng ta đừng chơi với bọn họ~”

“Đồ mách lẻo~”

Hai anh em tức đến đỏ cả mắt, “Con nhóc thối, mày cố tình phải không!”

Nhị Nha nhướng mày, nhún vai, “Ơ~ người nhà chúng mày đúng là giỏi lật ngược trắng đen, vu oan cho người khác.”

“Mày —”

Nhị Nha và Tam Nha nhìn nhau cười, khoanh tay trước ngực, thích thú thưởng thức bộ dạng tức đến phát điên của hai anh em kia.

——

Dạo này, vết thương của Tống Quốc Lương đã gần khỏi hẳn, anh chuẩn bị quay lại đơn vị làm việc.

Trời còn chưa sáng, anh đã đạp xe chở vợ ra khỏi nhà.

“Ủa?”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn thấy một bóng đen vụt qua ở đầu thôn, nghi hoặc nhìn thêm vài lần, trong lòng luôn cảm thấy bóng dáng ấy có phần quen thuộc.