Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 214

Chương 214

“Được rồi, mọi chuyện qua rồi.” Cảm nhận được cơ thể chồng căng cứng, Đỗ Tiểu Oánh khẽ an ủi.

Hai mắt Tống Quốc Lương đỏ ngầu:

“Cả đời này, anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho nhà họ Tống!”

Cuộc sống nhà họ Tống giờ đã tốt lên trông thấy.

Mấy cô con gái, tóc b.í.m đen nhánh óng mượt, quần áo sạch sẽ, ai nấy đều trắng trẻo xinh xắn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn chăm chỉ học hành.

Tam Nha thậm chí còn là học bá, lần nào thi cũng được điểm tuyệt đối. Ngay cả khi đi cắt cỏ cho lợn cũng không quên lẩm nhẩm bài học.

Mấy chị em hễ có thời gian lại rủ nhau ra chuồng bò học bài.

“Thảo Muội, đây là những kiến thức bọn mình học hôm nay, buổi tối cậu mang về xem nhé.” Nhị Nha mở trang sách có ghi chép chi chít, cẩn thận đưa ra.

Thảo Muội vội lau tay, dè dặt nhận lấy, ánh mắt đầy cảm kích:

“Cảm ơn Nhị Nha, sáng mai mình sẽ mang trả cậu.”

Nhị Nha hùng hồn vỗ ngực:

“Khách sáo gì, chúng mình là bạn tốt, mẹ mình bảo bạn bè là phải giúp đỡ nhau.”

Thảo Muội cười, trong mắt đầy ngưỡng mộ:

“Nhị Nha, chú thím đối xử với các cậu thật tốt quá.”

“Bố mẹ mình là bố mẹ tốt nhất trên đời!”

Hai cô bé vừa làm vừa trò chuyện, Nhị Nha bỗng thấy bóng tối che xuống bên cạnh, ngẩng đầu liền thấy Tiểu Diệc đặt bó cỏ lợn vào giỏ sau lưng mình.

“Không cần đâu, mình tự hái được.”

“Ơ… mình lỡ hái nhiều quá thôi.” Nói dứt câu, Tiểu Diệc đã cắm đầu chạy biến.

Nhị Nha: “…”

Thảo Muội mím môi, vụng trộm bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Anh ba, nhà chú hai lại lén ăn thịt nữa rồi.” Tống Tử Sơn hít mũi, khoé miệng không kìm được rỉ ra nước dãi.

Tống Tử Hổ hùng hổ lấy tay áo quệt mép, tức tối:

“Chú hai đúng là chẳng ra gì, hết lần này tới lần khác toàn cho mấy đồ của nợ ấy ăn ngon. Loại bất hiếu ấy đáng bị trời đánh chết!”

Bà cụ Tống nghe hai đứa cháu nói, chống nạnh chửi rủa khe khẽ:

“Đồ vong ân bội nghĩa, đáng đời tuyệt tự, sau này đến người cầm lò than cũng chẳng có, xem mày sống làm sao.”

“Bà đi đâu đấy?” Ông cụ Tống nhìn vợ hằm hằm định ra ngoài, quát lớn.

Bà cụ Tống sợ hãi co vai, nhưng miệng vẫn cứng cỏi:

“Chẳng lẽ không cho tôi ra ngoài đi dạo chút à.”

Biết mụ già này cũng không có gan đi kiếm chuyện lung tung, ông cụ Tống chỉ sa sầm mặt, không thèm gọi lại, để mặc bà cụ hấp tấp chạy ra ngoài.

Mọi người nghe bà cụ Tống chỉ cây mắng chó cũng đã quen, chẳng ai bận tâm, chỉ cười cười rồi lơ đi.

“Ơ kìa, các bà nhìn xem, kia chẳng phải người trong thôn ta đâu?”

Đám bà già ở đầu làng thi nhau rướn cổ nhìn, thấy một phụ nữ xa lạ dắt theo hai đứa trẻ mười mấy tuổi từ xa đi tới.

“Chắc là họ hàng nhà ai đến thăm, nhìn có vẻ lạ lắm.”

“Đồng chí, chị tìm ai vậy?”

Khoé mắt Tống Xuân Thảo liếc thấy người mẹ ruột đã hơn hai mươi năm chưa gặp, giờ đã già đi nhiều. Trong lòng dẫu có bao nhiêu oán hận, cũng không tránh được dâng lên một nỗi chua xót, ngổn ngang khó tả.

“Ôi chao!” Thím Hà mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chạy tới vây quanh Tống Xuân Thảo ngắm nghía:

“Chẳng phải Xuân Thảo đây sao?”

“Thím Hà, là cháu đây. Trông thím vẫn khoẻ mạnh lắm.” Tống Xuân Thảo cười gật đầu.

“Ha h aha, cứ ăn được ngủ được là khoẻ thôi.” Thím Hà cười híp mắt, kéo tay Tống Xuân Thảo.

Lúc này, bà cụ Tống cũng bấy giờ mới nhận ra, lập tức túm chặt áo con gái, hai mắt sáng rực:

“Tốt lắm, thì ra là con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, bao nhiêu năm không vác mặt về, mẹ còn tưởng mày c.h.ế.t rục ngoài kia rồi cơ đấy!”