Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 101

Chương 101

Nhìn người vợ nở nụ cười rạng rỡ như hoa, khóe môi người đàn ông cong lên, nhướng mày:

“Ba sạch gì đó? Ý là nói anh thích sạch sẽ à?”

“Phải đó phải đó ~” Đỗ Tiểu Oánh có chút hả hê nói,

“Còn chẳng phải do chuyện anh ở nhà giặt quần áo nấu cơm truyền ra ngoài sao. Giờ cả đại đội đều nói một thằng đàn ông to cao như anh mà còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả đàn bà, không bình thường chút nào.

Còn nói… anh ẻo lả như đàn bà nữa ~”

“Anh ẻo lả?!” Tống Quốc Lương không tin nổi tai mình, tức đến bật cười.

“Khi ông đây ra chiến trường g.i.ế.c địch, bọn họ còn đang nằm ngủ khò trong nhà. Khi anh từ tay quân Lục Doanh đoạt về tài liệu quan trọng, cứu dân thường khỏi nguy nan, thì bọn họ còn chẳng biết đang làm gì ——”

Tống Quốc Lương liếc mắt nhìn người vợ đang hả hê, cắn c*n m*, bước lên một bước, bá đạo mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp:

“Nói anh không ra dáng đàn ông? Tối nay anh sẽ cho em thấy, rốt cuộc chồng em có phải là đàn ông hay không!”

Đỗ Tiểu Oánh trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói không trôi chảy:

“Đâu… đâu phải em nói mà ~”

Ánh mắt nheo lại của Tống Quốc Lương, giống hệt báo săn khóa chặt con mồi, trong đáy mắt lóe lên tia sắc bén nguy hiểm.

Mặt Đỗ Tiểu Oánh đỏ bừng, không tự nhiên bặm môi, cúi đầu trốn tránh ánh nhìn sâu thẳm quyết liệt kia.

“Phì ~ lão nhị đúng là đồ ngốc, lại bị một con đàn bà con gái nắm mũi dắt đi.” Bà cụ Tống nghiến răng chửi rủa.

“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, không có đàn ông thì sống không nổi à.”

“Ông nó, ông mau nghĩ cách đi. Một tháng lão nhị được mấy chục đồng tiền lương, toàn bị con tiện phụ đó phá hết. Không thì… ta làm theo cách của Long Long?”

Ông cụ Tống nheo mắt, liếc bà vợ đang nóng nảy, vừa hút thuốc lào vừa chậm rãi nhả khói.

Trong huyện thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

“Đã có ý định kết thân, thì cũng nên tìm hiểu kỹ nhà bên kia. Ái Hồng, sao tự dưng em lại muốn lén đi dò la vậy?”

Trương Ái Hồng cau mày, nhắc lại chuyện hôm nọ nghe được ở cửa hàng cung tiêu.

“Hơn nữa, con cứ thấy thằng bé đó có chút ——”

“Giả dối?!”

“Đúng đúng, chính là cái cảm giác này. Luôn thấy như thể nó đang đeo một cái mặt nạ vậy.” Trương Ái Hồng cũng nhăn nhó, chẳng hiểu con gái mình nhìn trúng nó ở chỗ nào. Ngoài cái mặt coi như tạm được, nhưng mặt thì đâu có ăn được cơm.

“Thằng nhóc đó dẻo mỏ ba hoa, mà con bé Tú Ngọc nhà mình thì đơn thuần chẳng có tâm cơ. Nếu thật sự gả cho nó, e là sau này phải chịu khổ thôi.”

“Ba mẹ, hai người đang nói gì thế?”

Nhìn đứa con gái xinh xắn đáng yêu, hai vợ chồng nhìn nhau, vội vàng đánh trống lảng đổi đề tài.

Ngày hôm sau.

Ánh nắng chói chang ập thẳng vào trong phòng.

Đỗ Tiểu Oánh ôm lấy vòng eo đau nhừ, chỉ nghĩ tới người đàn ông tối qua điên cuồng chứng minh mình “có được hay không”, mặt cô lại vừa nóng vừa thẹn, nghiến răng thầm mắng.

Cô ra sức lắc đầu, muốn xua đi những hình ảnh tràn vào óc: th*n th* tr*n tr** cường tráng, cơ bụng rắn chắc, tiếng th* d*c lấm tấm mồ hôi…

Ngay cả khi đi làm, chỗ nào đó trên người vẫn còn nhức mỏi, từng giây từng phút đều nhắc nhở cô về cảnh tượng nóng bỏng tối hôm qua, khiến cô xấu hổ tức tối nghiến răng.

“Đại Nha mẹ, nhà chị Quốc Lương đến rồi.”

“Ôi chao, hai vợ chồng này cứ quấn quýt dính lấy nhau…”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn người đàn ông mồ hôi nhễ nhại quay lại, vừa giận vừa lo, cau mày hỏi:

“Sao lại quay về? Có chuyện gì à?”

Tống Quốc Lương vội vàng mở miệng:

“Đừng lo, là đơn vị tạm thời phân công nhiệm vụ ra ngoài.”