Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 170

Chương 170

Suốt dọc đường về, Thẩm Sơ vẫn im lặng, đến tận khi về phòng cũng không nói một lời nào.

Tạ Thời Minh đi theo vào phòng, biết lúc này sẽ không ai đến làm phiền, hắn bèn đóng cửa lại, nhìn thấy Thẩm Sơ nằm úp mặt trên giường, rầu rĩ không vui.

Chuyện sau tiệc mừng thọ tối nay, đến hắn cũng không ngờ tới.

Nghĩ một lúc, Tạ Thời Minh đi đến, nửa quỳ bên giường, nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ đang nằm nghiêng, mặt quay về phía Tạ Thời Minh, thấy hắn quỳ xuống nhìn mình liền lập tức quay mặt sang bên khác.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng Tạ Thời Minh đứng dậy, đi vòng ra phía sau giường rồi lại nửa quỳ xuống ở phía bên kia.

“Đừng nhìn em.”

Thẩm Sơ úp mặt xuống giường.

Một lúc sau, gần như nghẹt thở, cậu vội ngẩng đầu lên rồi trừng mắt liếc Tạ Thời Minh một cái.

Kết quả là người kia vẫn chưa chịu đi!

“Anh lo cho em.”

Tựa như hiểu rõ Thẩm Sơ đang nghĩ gì, Tạ Thời Minh mở miệng: “Sợ em khóc.”

Thẩm Sơ mím môi, nằm sấp trên giường, sắc mặt hơi uể oải: “Em không khóc được.”

“Như thế có phải là không tốt không?”

“Nhưng em cũng không biết mình có đang buồn hay không… Em chỉ… em có thể đang buồn… nhưng em không chắc. Chỉ biết là cảm thấy khó chịu.”

“Không muốn nói gì cả.”

Vừa dứt lời, một bàn tay đưa lên, xoa nhẹ đầu của cậu.

“Không sao, không muốn nói thì đừng nói.”

“Không khóc được cũng chẳng nói lên điều gì.”

Tạ Thời Minh dịu giọng: “Sơ Sơ, không ai bắt em phải khóc cả.”

Không biết vì sao, nhưng sau khi nghe mấy lời này, Thẩm Sơ lại bỗng nhiên muốn khóc.

Nhưng cậu hít hít mũi, cố kìm lại.

Chống cằm lên giường, Thẩm Sơ im lặng một lúc, rồi vẫn mở miệng: “Em chưa từng gặp ông ấy, nói là chưa từng nghĩ vì sao ông ấy lại không đến tìm em thì không đúng, nhưng cũng chỉ là thoáng nghĩ qua thôi. Em từng cho rằng… dù chưa từng gặp họ, nhưng em biết mẹ yêu em, còn ông ấy… em không biết gì cả, nên em tự nhủ không cần phải nghĩ đến nữa.”

“Nhưng thì ra ông ấy còn không biết đến sự tồn tại của em.”

“Ông ấy yêu mẹ em, nhưng mà…”

Phần còn lại, Thẩm Sơ không nói được nữa.

Vì cậu bỗng nhớ đến chuyện hồi nhỏ, cái danh “tai hoạ” hay “sao chổi” gì đó, liệu có khi nào… thật sự là nói đến cậu không?

Nếu không, thì vì sao ngay cả cha ruột cũng qua đời vì kiệt sức trong âm thầm như thế?

Càng nghĩ, sắc mặt Thẩm Sơ càng trở nên tái nhợt.

Tạ Thời Minh nhận ra có điều gì đó không đúng, nhíu mày định kéo cậu dậy.

Nhưng đúng lúc này Thẩm Sơ đang rất rối bời, theo phản xạ liền kháng cự, giãy giụa, thậm chí còn muốn tiếp tục úp mặt xuống, không muốn để Tạ Thời Minh nhìn thấy mặt mình.

“Sơ Sơ—”

Tạ Thời Minh siết chặt người vào lòng, nhíu chặt mày: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Sơ mắt đỏ hoe ngước nhìn Tạ Thời Minh, sau đó vùi đầu vào vai hắn: “Thật là… anh có thể đừng nhạy bén như vậy được không.”

“Với em thì không thể.”

Tạ Thời Minh khẽ đáp: “Nếu vậy, chi bằng em khóc một trận đi.”

“Không.”

Giọng Thẩm Sơ rầu rĩ, không thấy rõ sắc mặt.

Nhưng Tạ Thời Minh lại cảm nhận được sự ướt át nơi hõm cổ mình.

Hắn nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không chỉ là chợt biết được chuyện của cha ruột, vừa rồi chắc chắn cậu còn nghĩ đến điều gì đó nữa…

Nhưng hiển nhiên Thẩm Sơ không muốn nói ra.

Tạ Thời Minh chỉ còn cách ôm cậu chặt hơn.

Nghĩ ngợi một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Nếu em định giấu điều gì đó, vậy thì đúng là một tên ngốc tự chuốc khổ vào thân.”

Thẩm Sơ: “…”

Em đang khóc đấy nhé!

Quá đáng!

Còn dám nói em!

Thẩm Sơ tức đến mức muốn véo eo Tạ Thời Minh, nhưng cậu đang vùi mặt vào vai hắn, không nhìn thấy gì cả, tay vừa thò ra lại vô tình chạm vào phần bụng dưới của Tạ Thời Minh.

Ngay tức thì, cậu cảm nhận rõ sự căng cứng của chỗ ấy.

Thế này thì sao mà véo nổi nữa.

Nhưng đầu óc đang rối bời, tay không nhúc nhích, lại không dám rút về, chỉ đành để yên ở đó, cảm nhận rõ từng nhịp hô hấp căng cứng lên xuống.

Thẩm Sơ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào…

Một lúc sau, bên tai vang lên giọng nói hơi khàn khàn của Tạ Thời Minh—

“Sơ Sơ…”

Thẩm Sơ như bừng tỉnh, vội vàng muốn đẩy người ra.

Nhưng đẩy ra thì cũng chỉ là tự mình lùi lại.

Cậu hoảng loạn luống cuống, lúc đẩy Tạ Thời Minh còn định đứng dậy, ai ngờ vướng phải chân của ai — có phải chân mình không cũng không rõ— bất chợt ngã ngửa về sau, kết quả vì quá hoảng loạn, từ động tác đẩy chuyển thành kéo lấy người—

Kết quả là, khi nhận ra thì tay đã nắm chặt cổ áo Tạ Thời Minh, còn bản thân thì đang nằm ngửa trên giường.

Sau đó, đối diện là ánh mắt chăm chú của Tạ Thời Minh đang nhìn từ trên xuống.

Hồi còn nhỏ từng ngủ chung, tư thế nào cũng chẳng sao, Thẩm Sơ cũng không để ý mấy.

Dù sao cậu ngủ rất hay lăn lộn, thường thì tư thế ngủ trước và sau khi thức dậy hoàn toàn khác nhau, so ra thì Tạ Thời Minh quy củ hơn nhiều, thường xuyên bị cậu dùng làm “cái giá” cho chân và tay.

Nhưng cũng chẳng thấy hắn có ý kiến gì, đôi lúc làm Thẩm Sơ hơi ngại, cứ có cảm giác như mình đang bắt nạt người ta.

Sau này ra nước ngoài, toàn ngủ một mình, tư thế ngủ càng phóng khoáng hơn.

Về nước rồi lại ngủ chung phòng với Tạ Thời Minh, lúc đầu cũng chẳng để tâm.

Nhưng dần dà…

Cậu nhận ra mình bắt đầu chú ý đến nhiều thứ hơn.

Ví như mỗi lần thức dậy, có khi phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Tạ Thời Minh, thấy được hàng mi cong dài của đối phương, thi thoảng còn bắt gặp ánh mắt đen láy của Tạ Thời Minh, cứ như thể vẫn luôn chăm chú nhìn cậu vậy.

Ví như có lúc Tạ Thời Minh vừa tắm xong đi ra, cậu sẽ để ý đến vóc dáng đã thay đổi rõ rệt của người kia.

Không còn giống lúc còn nhỏ, dáng người cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rõ ràng, nhưng không quá phô trương.

Và chính lúc đó, cậu bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa khác của cái biệt danh “Tạ thần” — không chỉ đơn thuần để chỉ một học bá…..