Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 22

Chương 22

Tuy nhiên, lúc này mà bắt Thẩm Sơ nhắm mắt nằm trên giường thì cậu nhất quyết không chịu.

Cậu trở về là để hưởng thụ, sao có thể nhắm mắt đếm cừu được!

Thế là Thẩm Sơ tiến lại gần Tạ Thời Minh, cười với đối phương.

Tạ Thời Minh: “?”

“Nghe nói mẹ đang ở phòng chiếu phim tầng bốn, bảo là muốn xem mấy bộ phim trước kia của đạo diễn nào đó.”

Tạ Thời Minh “ồ” một tiếng, gật đầu.

Rồi sao nữa?

Thẩm Sơ lại cười thêm lần nữa: “Vậy tụi mình cũng lên xem đi, nghe nói hay lắm đó!”

“Nhưng mà… em quên ông nội đã nói gì với em sau bữa tối rồi à?”

“Ừm…”

Đương nhiên không thể!

Xét theo biểu hiện hôm nay của cậu, Thẩm Tùng Quốc "đặc biệt quan tâm” đến cậu, dặn dò cậu ăn tối xong thì đừng gây thêm chuyện gì nữa. Dù gì thì thổi kèn vào buổi tối chính là làm phiền người khác, cho dù người ngoài nhà cũ không nghe thấy, ông vẫn có lý do chính đáng để bác bỏ sự “chăm chỉ” của Thẩm Sơ! Thế nên trước khi đi, ông còn có cảm giác vô cùng hả hê.

Nhưng mà Thẩm Sơ có chịu nghe lời không—

Tất nhiên là không!

“Chúng ta lén đi.”

Thẩm Sơ hạ giọng: “Dù sao ông nội cũng về phòng rồi, ông thường ngủ sớm lắm.”

“Nhưng mà…”

“Thôi nào, nhưng cái gì mà nhưng!”

Cậu nhóc mũm mĩm nheo mắt lại: “Anh định nói để em tự đi một mình sao?!”

“Không có!”

Tạ Thời Minh lập tức lắc đầu: “Anh chỉ định nói… em không sợ ông nội phạt em à?”

“Chuyện đó thì…”

Thẩm Sơ gãi gãi cằm, đúng là một vấn đề đáng suy nghĩ.

Sau bữa tối, Thẩm Dật và Thẩm Tùy vẫn đang học tiểu học nên cũng bị đuổi về phòng.

Nhưng hai người đương nhiên cũng không thể ngủ ngay được, như thường lệ vẫn bật đèn đọc sách, định đọc sách một lát rồi mới đi ngủ. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên—

“Ai đấy?”

Thẩm Dật lẩm bẩm, liếc nhìn Thẩm Tùy.

Không giống như Thẩm Sơ, phòng cậu là "phòng giường lớn”, phòng của Thẩm Dật và Thẩm Tùy là “phòng tiêu chuẩn”, dù sao cũng là sinh đôi, từ khi chào đời đã ở cùng nhau, nên đến giờ vẫn ở chung một phòng.

Phòng cũng khá rộng, không dùng giường tầng mà là hai chiếc giường đặt song song nhau.

Giường của Thẩm Dật gần cửa, Thẩm Tùy thì nằm trong, nhưng vì lười nên thường sai Thẩm Tùy làm cái này cái kia — dù sao em trai sinh sau nửa tiếng thì vẫn là em trai mà!

“Mau đi mở cửa đi.”

Thẩm Dật nằm sấp trên giường chống tay nhìn Thẩm Tùy ngoan ngoãn xuống giường, không khỏi cảm thấy buồn cười, cảm thán: “Sao những lúc này em lại nghe lời thế?”

“Bởi vì em đang luyện tập.”

“Hả? Luyện cái gì?”

Thẩm Tùy: “Luyện sau này khi anh già yếu nằm liệt giường, em cũng sẽ chăm sóc anh như thế.”

Thẩm Dật: “…”

Anh ta đúng là chó! Vì cái gì mà lại muốn mở miệng hỏi!

Thẩm Dật tức đến mức vò chăn, lúc này cánh cửa được mở ra, một cậu nhóc mũm mĩm ló đầu vào.

“He he.”

Thẩm Sơ ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh hai, anh ba.”

Thẩm Dật nhướng mày.

Khóe miệng Tạ Thời Minh giật giật, nhìn Thẩm Sơ — đây là “ biện pháp” em nghĩ ra đấy hả?

Thẩm Sơ nháy mắt với Tạ Thời Minh, dùng ánh mắt ra hiệu — đây gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui!

Tạ Thời Minh: “…”

Là một người bị phạt không bằng mọi người cùng bị phạt đi…..

Thì ra “biện pháp” hùng hồn mà Thẩm Sơ nói trước đó chính là kéo mọi người cùng “ tham gia” à?

“Em không ngủ đi, mò đến đây làm gì?”

Lúc này Thẩm Dật cũng bước tới, khoanh tay làm ra vẻ đáng sợ: “Không sợ bị bắt được, ông nội có thể nắm tóc em à!”

“Nhưng mà em không ngủ được.”

Thẩm Sơ nhìn hai người: “Hai anh ngủ được sao?”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau — tất nhiên là không rồi, nếu ngủ được thì đã không bật đèn đọc sách.

Nhưng trước kia đều là như vậy, nằm một lát là ngủ được thôi.

“Chúng ta lên tầng bốn tìm mẹ đi, mẹ đang xem phim đó.”

Thẩm Sơ nhìn Thẩm Dật, cậu biết Thẩm Dật chưa bao giờ cưỡng lại được mấy chuyện này, quả nhiên thấy chân mày Thẩm Dật giật giật.

Nhưng Thẩm Tùy không dao động.

Cậu nhóc mũm mĩm xoa cằm: “Em nghe nói mẹ đang xem phim đề tài kỹ thuật khoa học tương lai, còn nói với ba là phim này từng đoạt giải, nghe bảo mấy nội dung liên quan đến kỹ thuật khoa học đều có mời chuyên gia tham khảo qua đấy.”

Thẩm Tùy lập tức nắm cửa phòng: “Vậy đi thôi.”

“Khoan đã!”

Thẩm Dật giữ vững lý trí, ngăn lại, nheo mắt phượng nhìn Thẩm Sơ: “Vậy sao em không đi một mình? Gọi cả bọn anh làm gì? Em tốt bụng vậy sao?”

Gì chứ, lòng cậu sáng như sao trời mà!

Thẩm Sơ vừa định mở miệng thì thấy Thẩm Dật lại giơ tay — 

“Em đừng nói, Minh Minh nói.”

Vừa nói vừa chỉ tay về phía Tạ Thời Minh.

“Ờ…”

Tạ Thời Minh há miệng: “Chuyện này là bởi vì…”

“Cái đó…”

Thấy Tạ Thời Minh lắp bắp, Thẩm Dật học theo dáng đứng chống nạnh của Thẩm Sơ: “Anh biết ngay mà, tên nhóc mũm mĩm này chắc chắn không có ý tốt!”

“Không phải em đang nghĩ nếu bị ông nội phát hiện, thì có thể kéo theo cả anh với Thẩm Tùy cùng bị phạt đấy chứ?!”

Ô hố.

Bị phát hiện rồi~~~

Thẩm Sơ xoa mặt, nghĩ bụng mình mặt dày mà, thế là liền một bên cầm tay Thẩm Tùy, một bên cầm tay Thẩm Dật, kéo dài giọng —

“Anh hai~ anh ba~”

“Chúng ta cùng nhau làm bạn không tốt sao~”

“Là anh em thì phải thương yêu nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Em có ý tốt thật mà, chẳng qua là muốn rủ mọi người cùng đi xem phim thôi, với lại đâu chắc là sẽ bị ông nội phát hiện đúng không?”

Vừa nói, Thẩm Sơ vừa đung đưa tay hai người họ.

“Đi mà, đi ngủ sớm chán chết đi được, đợi buồn ngủ rồi thì mình xuống lầu cũng đâu muộn.”