Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 127

Chương 127

“Ừ, ngạc nhiên.”

“Vậy anh ba cười một cái đi?”

Ồ…

Giang Thành Túc ở bên cạnh xoa cằm, chăm chú nhìn Thẩm Tùy.

Chỉ thấy Thẩm Tùy lại đưa tay chọt vào trán Thẩm Sơ: “Đừng quậy nữa.”

“Mau đưa A Minh về đi, trên người nó vẫn còn có vết thương đấy.”

Trước đó người ở phòng y tế đã đến xử lý vết thương, nhưng vì người đông, mà nếu nói ai bị thương nặng nhất thì ngoài Giản Tử Trạc ra, chắc chắn là Tạ Thời Minh. Nhưng Tạ Thời Minh chỉ để họ xử lý mấy vết thương lộ ra ngoài, còn bên trong thì không để ai xem.

Nên Thẩm Sơ mới nói về nhà sẽ lại giúp hắn xử lý, bôi thuốc này nọ.

“Ồ, vâng ạ.”

Thẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, chuyện này thì rất nghe lời.

Nhưng lúc sắp đi lại bị Thẩm Tùy gọi giật lại—

“Đúng rồi, em về nước sớm, chưa gặp anh cả bọn họ đúng không? Có phải cũng chưa nói với họ?”

Thấy Thẩm Sơ lắc đầu, Thẩm Tùy lại tiếp tục nói: “Anh hai đang quay phim ở phim trường ngoại ô, em cũng chưa tới thăm đúng không?”

Thẩm Sơ lại lắc đầu: “Chưa kịp đi.”

“Ừ, được rồi, biết rồi.”

Thẩm Tùy phất tay: “Về với A Minh đi.”

Chờ Thẩm Sơ gãi đầu theo Tạ Thời Minh rời đi, Thẩm Tùy mới liếc sang Giang Thành Túc.

Giang Thành Túc: “?”

“Là em trai tìm tôi trước.”

Giang Thành Túc: “…”

Khoan đã, nếu anh ta nghe không nhầm thì người ta nói là “chưa kịp” mà?

“Tôi phải tranh thủ thời gian làm việc hơn nữa mới được.”

Thẩm Tùy nói xong thì rút điện thoại ra tìm gì đó.

Giang Thành Túc: “Cậu nói tranh thủ làm việc, giờ lại đang làm gì vậy? Không đi à?”

“Tôi đang đặt thuốc nhỏ mắt cho anh.”

“?”

“Phòng chống mù mắt, giao trong ngày cùng thành phố.”

Thẩm Tùy gật đầu: “Tối nay là dùng được rồi, sư huynh.”

Giang Thành Túc: “…”

“Cùng nhau cố gắng nhé, sư huynh.”

“…”

Cậu đúng là đệ khống, hết thuốc chữa rồi!

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cùng nhau trở về nhà cũ.

Vừa về đến nhà, Tạ Thời Minh đã cầm cây kèn của Thẩm Sơ định mang về phòng.

“Cái còi phía trước có thay được không? Có cái thay không?”

Thẩm Sơ bĩu môi: “Em không cần nữa, dù sao cũng không phải cái anh Nhan Dương tặng.”

Vừa nói xong, đã thấy Tạ Thời Minh quay người đi chỗ khác.

“Hử? Anh lại đi đâu vậy?”

Tạ Thời Minh: “Không cần mang về phòng nữa, đi vứt luôn.”

Thẩm Sơ: “… Cũng chưa đến mức phải vứt đi đâu—”

Chữ cuối còn chưa nói xong thì đã thấy Tạ Thời Minh liếc qua.

“Em nói là—”

“Phí của quá!” Thẩm Sơ lập tức đổi giọng.

Rồi tiến lại gần Tạ Thời Minh, nghiêng đầu nhìn hắn—

“Anh đang không vui à?”

Tạ Thời Minh: “Em nghĩ anh nên vui à?”

“Hử?”

Thẩm Sơ nghĩ một chút, rồi đếm ngón tay nói: “Tại sao lại không vui? Anh xem, hôm nay anh thắng trận, dù là trận giao hữu đi nữa, nhưng anh xem hôm nay có bao nhiêu người đến xem, cuối cùng Nam Hoành thắng, đúng là quá nở mày nở mặt rồi còn gì.”

“Còn được gặp anh ba nữa.”

“Dù có đánh nhau với Giản Tử Trạc thì cũng là anh thắng, cậu ta đâu có được lợi lộc gì đâu.”

“Hay là… có phải vì mấy vết thương đau quá không?”

Thẩm Sơ vừa nói vừa sốt ruột, kéo tay Tạ Thời Minh đi về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Em đã bảo anh xử lý vết thương luôn ở phòng hoạt động rồi mà, anh không chịu, có tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

“Trên xe cũng không nói gì, có phải vì đau quá không?”

“Không liên quan đến mấy chuyện đó.”

Tạ Thời Minh kéo Thẩm Sơ lại, khi cậu quay đầu thì nhìn thẳng mắt vào cậu: “Không phải vì mấy chuyện đó, mấy chuyện đó không quan trọng.”

“Anh không vui, là vì…”

“Hử?”

Thẩm Sơ chớp mắt: “Vì cái gì?”

……

[Vì anh không thích có ai mơ ước em.] [Dù là giả cũng không được.]

Trong phòng, Thẩm Sơ vừa lôi hòm thuốc nhỏ ra vừa dụi mũi.

Cái gì mà “mơ ước” chứ.

Dùng từ ngữ gì thế.

Hơn nữa vốn dĩ chỉ là giả thôi mà.

Giản Tử Trạc nói mấy lời đó, ai mà tin là thật chứ?

Nhìn là biết đang trêu đùa cậu.

“Thế mà lại không vui suốt cả đoạn đường…”

Thẩm Sơ lầm bầm, ôm hòm thuốc nhỏ đứng dậy, vừa quay đầu lại suýt chút nữa làm rơi cả hòm thuốc xuống đất.

—— Phía sau Tạ Thời Minh đã cởi áo ra.

Nhanh tay thật ha…

Nhưng rất nhanh, ánh mắt Thẩm Sơ lại bị những vết bầm tím trên người hắn thu hút—

“Bầm tím hết rồi kìa! Còn bảo không đau?!”

Hơn nữa cứ phải nhịn đến lúc về nhà mới chịu bôi thuốc.

“Sao em không biết anh còn thẹn thùng như vậy.”

Thẩm Sơ ôm hòm thuốc tức tối đi đến ngồi cạnh Tạ Thời Minh: “Mai là Chủ nhật, ba còn nói sẽ dẫn em đến công ty xem một vòng, anh còn có thể đi cùng em không? Nhìn xem trên người anh bầm tím một mảng, Giản Tử Trạc đúng là—”

Tạ Thời Minh nhéo môi Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “… Được rồi không nhắc tới cậu ta nữa.”

“Dù sao thì chắc cậu ta còn thảm hơn.”

Đã dám trêu chọc trước thì ráng chịu đi!

Hứ, đáng đời.

“Đi được, thật sự không đau, yên tâm.”

Thẩm Sơ đưa một ngón tay ra: “Anh nói vậy thì em ấn đấy nhé?”

“Nói dối không phải là đứa trẻ ngoan đâu.”

Tạ Thời Minh: “Không nói dối với em.”

Hứ, nói chuyện dễ nghe cũng vô ích.

Thẩm Sơ thấy nên cho người này một bài học mới được. Rõ ràng có thể xử lý vết thương ở phòng hoạt động, lại cứ phải nhịn đến lúc về nhà, “giấu bệnh sợ thầy” là sao chứ? Giờ là vết thương do đánh nhau, chứ lỡ là chuyện khác thì sao?