Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 8

Chương 8

Điều dưỡng thân thể đúng là một phần lý do.  

Nhưng nguyên nhân cốt lõi nhất vẫn là không chịu nổi việc con mình lại bị đưa đến nhà cũ lần nữa.  

Vậy nên, Thẩm Sơ là đứa con duy nhất được Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu tự tay nuôi nấng suốt năm năm.  

Tình cảm giữa hai mẹ con tốt như vậy, cũng chính vì lý do này.  

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ âm thầm thở dài một hơi. Thực ra, cậu đã chiếm lấy sự yêu thương mà lẽ ra Tạ Thời Minh mới là người được hưởng.  

Tạ Thời Minh mới được đón về không bao lâu, ba người anh lớn của cậu—Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy—cũng vừa mới được trả về từ nhà cũ. Chẳng qua là mấy năm gần đây, Thẩm Tùng Quốc ngày càng già yếu, thêm vào đó là vợ ông qua đời, cháu trai trưởng Thẩm Sóc cũng đã mười bốn tuổi, nên ông không còn quá khắt khe như trước nữa. Nhờ vậy mà cả gia đình mới thực sự có thể "đoàn tụ".  

Tính ra, dù lần này Thẩm Dật tham gia show cùng Tô Lạc Duyệt, nhưng thời gian họ thực sự ở cạnh nhau cũng chỉ khoảng hai tháng, chắc chắn bây giờ vẫn còn gượng gạo.  

Thẩm Sơ lại âm thầm thở dài lần nữa.  

Trước đây cậu từng rất để ý đến sự so sánh giữa mình và bốn người anh kia, cũng chính vì sự cưng chiều mà Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu dành cho cậu. Hai người càng đối tốt với cậu bao nhiêu, cậu lại càng không cam tâm khi cảm thấy mình thua kém Tạ Thời Minh bấy nhiêu.  

Thực ra nói là "không cam tâm" cũng chưa chính xác, đúng hơn là cảm thấy khó chấp nhận.  

Cậu không muốn bản thân trở thành kẻ "lạc lõng".  

Nhưng cuối cùng lại được cái này mất cái kia, bỏ quên mất điều quan trọng nhất.  

Nếu là trước đây, Thẩm Sơ nhất định sẽ không để tâm đến những lời này. Từ khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Thẩm, cậu luôn tự đặt ra rất nhiều giới hạn cho bản thân, khắt khe trong mọi phương diện. Dù âm thầm so đo, nhưng cậu cũng cố gắng tránh chọc vào Tạ Thời Minh và những người anh khác nếu không thực sự cần thiết.  

Trừ khi không nhịn nổi…  

Đương nhiên, với ba người anh kia thì còn đỡ, nhưng với Tạ Thời Minh thì cậu thường xuyên không nhịn được.  

Có lẽ vì Tạ Thời Minh bằng tuổi cậu, nên cậu càng không thể chấp nhận việc hắn giỏi hơn mình quá nhiều, khiến cậu bị đem ra so sánh đến mức lạc lõng, thậm chí có phần kém cỏi.  

Nhưng giờ đây, đối diện với Thẩm Dật lúc mười tuổi, đôi mắt đen láy của Thẩm Sơ trừng to, quyết định không nhịn nữa. Cậu chống nạnh, lớn giọng đáp trả: "Em đương nhiên biết nói cảm ơn! Em còn lễ phép hơn anh nhiều!"  

Nói xong, cậu nhào đến chỗ Tạ Thời Minh, nắm chặt lấy hai tay hắn rồi hô lên thật to: "Cảm ơn anh trai!"  

Bốn chữ vang lên đầy khí thế.  

Dù sao thì lần này cậu cũng không muốn rút lui, cũng không định chịu ấm ức nữa!  

Cũng không biết Thẩm Dật và những người khác bị làm sao, cậu đã cẩn thận hết mức, nhưng họ vẫn cứ như không quen nhìn cậu, có cơ hội là phải đâm chọc cậu vài câu, một hai phải khiến cậu tức giận, thật là khiến người ta phẫn nộ!

Lần này, cậu cũng phải ăn miếng trả miếng cho bõ tức!

Quả nhiên, vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Thẩm Dật thay đổi, tức giận, cũng không biết bị câu nào của Thẩm Sơ làm phật lòng, anh ta tức tối vươn tay định tóm lấy cậu : “Nhóc mập ú, em nói ai không lễ phép hả? Gan to rồi đấy!”

"Em thấy anh về mà không chào hỏi à?"  

Thẩm Sơ thầm nghĩ: Chào cái đầu anh ấy, chỉ biết bắt nạt cậu thôi!  

"A! Đánh người!"  

Không biết lấy đâu ra phản xạ, Thẩm Sơ lập tức nấp sau lưng Tạ Thời Minh, hai tay còn ôm hắn: "Anh ơi cứu mạng!"  

Thẩm Dật tặc lưỡi một tiếng.  

Gì chứ, gọi ngọt như vậy, ghê tởm chết đi được!  

"Em ra đây——"  

"Các em đang làm gì vậy?"  

Đúng lúc này, dưới lầu lại có hai người khác bước vào. Thẩm Dật nhìn xuống dưới, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh cả."  

Thẩm Sơ lập tức rụt cổ lại.  

Người đến là Thẩm Sóc và một phụ nữ trung niên tóc ngắn giỏi giang.

Hai người có vẻ tình cờ gặp nhau trên đường vào, cùng bước vào nhà, không quá quen thuộc.  

Thẩm Sơ liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhớ ra đối phương là ai—Hà Lâm, quản lý của Tô Lạc Duyệt.  

"Chị Lâm."  

Tô Lạc Duyệt cũng chào hỏi.  

Hà Lâm đến là để bàn công việc với Tô Lạc Duyệt. Mặc dù chương trình thực tế đã kết thúc, nhưng vẫn đang phát sóng và rất hot, vì vậy lịch trình tiếp theo cần được sắp xếp cẩn thận.  

Vì tham gia show cùng Tô Lạc Duyệt, Thẩm Dật cũng cần ngồi lại thảo luận.  

Thẩm Sơ lè lưỡi với Thẩm Dật.  

Đi nhanh đi.  

Nhưng Tô Lạc Duyệt lại bị Chúc Phương Trân chặn lại.  

Đối phương ngập ngừng một chút, rồi lại nhắc lại chuyện trước đó.  

Nhưng trước đó bị Thẩm Sơ vô tình chen ngang, giờ nhắc lại cùng một chủ đề thì nghe hơi giả tạo, dù sao cũng là lần thứ hai, có chút yếu thế, Thẩm Sơ còn muốn đến lần thứ ba, liền nghe Thẩm Sóc mở miệng…

"Muốn con trai cô học chung với Thời Minh?"  

"Dạ… đúng vậy, đại thiếu gia."  

Chúc Phương Trân kéo lấy cậu con trai bên cạnh—Tạ Tuấn Trạch, cố gắng cười:  

"Nói sao nhỉ, Tiểu Trạch và Thời Minh cũng xem như là anh em. Nếu hai đứa học chung một trường mẫu giáo, còn có thể chăm sóc lẫn nhau——"  

"Câu 'xem như là anh em' này, so với con trai cô, Thẩm Sơ còn phù hợp hơn."  

Thẩm Sóc dáng người cao ráo, ở tuổi mười bốn đã rất cao lớn. Ngoại trừ đôi mắt di truyền từ Tô Lạc Duyệt, đường nét khuôn mặt của anh ấy giống hệt Thẩm Minh Châu, chỉ là ít nói hơn, khiến đôi mắt phượng càng thêm sắc bén lạnh lùng.  

"Chuyện này…"  

Chúc Phương Trân lộ vẻ khó xử, nụ cười cũng trở nên gượng gạo:  

"Ý tôi không phải vậy… chỉ là thấy Thời Minh vẫn nhớ đến cha nuôi, nên mới nhắc đến chuyện này thôi. Thằng bé rất ngoan, vẫn luôn biết ơn anh cả."  

Bà ta đang nhắc đến Tạ Văn Sơn.  

Thẩm Sơ vẫn đang trốn sau lưng Tạ Thời Minh, rõ ràng cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của hắn căng cứng lại.  

Ý của Chúc Phương Trân chẳng khác nào đang nói rằng, vì Tạ Văn Sơn từng nuôi dưỡng Tạ Thời Minh, nên nhà họ Thẩm cũng phải chiếu cố mẹ con họ.  

Dù gì thì ngay cả cái họ của mình, Tạ Thời Minh còn không chịu đổi, trong khi con trai của bà ta—Tạ Tuấn Trạch—mới thực sự là cháu ruột của Tạ Văn Sơn.  

Mặt dày thật đấy!  

Thẩm Sơ thầm mắng một câu.  

Cậu biết rõ Tạ Thời Minh không phải không thể mở miệng, mà là không tiện lên tiếng.  

Bây giờ hắn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ lên tiếng trách móc Chúc Phương Trân?  

Bà ta chắc chắn sẽ có cả đống lý do để phản bác lại! 

Hơn nữa, bà ta thực sự đã nắm được điểm yếu—chỉ cần Tạ Thời Minh vẫn còn nhớ đến Tạ Văn Sơn, bà ta sẽ có thể lợi dụng chuyện này để gây sức ép.  

Và dù Tạ Thời Minh có phản ứng thế nào, thì hiện tại mẹ con họ vẫn là "bên yếu thế", hoàn toàn có thể diễn vai đáng thương để ứng phó.