Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 28

Chương 28

Thẩm Sơ lắc đầu, rồi lại hỏi: “Vậy trước mỗi bữa ăn, ông có hỏi anh cả, anh hai với anh ba muốn ăn gì không?”

“Không nói chuyện ăn uống nữa, ông có biết trên mặt anh cả có lúm đồng tiền giống ba không? Mặt anh trai cũng có đó, một cái bên trái, nhàn nhạt thôi. Còn ông nội thì cháu không biết, vì ông nội chẳng bao giờ cười cả.”

Thẩm Tùng Quốc sững người, bất giác quay sang nhìn Thẩm Sóc và Tạ Thời Minh, rồi lại liếc qua Thẩm Minh Châu.

Lúc này, Thẩm Minh Châu không cười.

Hay phải nói là, từ khi trở về nhà cũ, dường như ông chưa từng thấy con trai mình cười?

Rõ ràng ông còn nhớ, trước đây con trai ông rất hay cười…

Mà trên mặt Thẩm Sóc có má lúm đồng tiền… đứa trẻ đã ở bên ông mười bốn năm, thế mà ông lại… Và những câu hỏi của Thẩm Sơ, thậm chí cả những câu chưa kịp hỏi – nếu tiếp tục hỏi, liệu ông có trả lời được không?

Vẻ mặt Thẩm Tùng Quốc chợt trầm xuống.

Ánh mắt cũng rũ xuống, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngẩn ngơ, thậm chí trông như già đi vài tuổi.

Một lúc sau, Thẩm Tùng Quốc nhắm mắt lại, mệt mỏi phất tay: “Thôi được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi—”

Lời còn chưa dứt, ông chợt cảm giác bên chân có thứ gì đó.

Theo bản năng, ông cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Sơ không biết đã trèo lên chân ông từ lúc nào, đang bám lấy mà bò lên?

“Ông nội, đỡ cháu với, cháu  sắp ngã rồi!”

Thẩm Tùng Quốc theo phản xạ đỡ lấy, bế đứa bé tròn vo vào lòng. Cảm giác mềm mại, ấm áp chưa từng trải qua lan ra, rồi thấy cậu nhóc trong lòng ngực vươn tay, hai ngón tay tròn xoe đặt lên hai bên khóe miệng ông, cùng lúc đẩy lên…

“Ông nội, ông có má lúm đồng tiền không vậy, để cháu xem thử!”

Thẩm Tùng Quốc: “?”

Đã bao giờ thấy ai dám nhổ lông trên đầu lão hổ chưa?

Hôm nay, Thẩm Minh Châu và mấy người khác coi như được mở mang tầm mắt.

Đầu tiên là bị lời Thẩm Sơ nói làm sững sờ, rồi lại thấy phản ứng của Thẩm Tùng Quốc khiến họ có phần khó nói nên lời. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Sơ đã lon ton chạy tới, chẳng những bò lên trên chân Thẩm Tùng Quốc mà còn đòi xem má lúm đồng tiền của ông?

Đây chẳng khác nào không chỉ nhổ lông trên đầu lão hổ mà còn là đào mộ tổ trên đầu Thái tuế!

"Ai, bé cưng, không được làm vậy!" – Thẩm Minh Châu vội ngăn lại sau cú sốc.

“Mau xuống đi.”

“Nhưng con muốn xem má lúm đồng tiền.”

Có lẽ vì thấy khoé miệng ông nội bị đẩy lên rồi lại hạ xuống, không cố định được, hơn nữa tay nhỏ lại mỏi vì giơ lâu, Thẩm Sơ bĩu môi than thở rồi ngả vào lòng Thầm Tùng Quốc, còn làm bộ làm tịch mà thở dài một cái: “Ông nội chẳng bao giờ cười cả.”

“Cháu muốn coi má lúm đồng tiền cơ. Ông có không vậy?”

Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, giọng năn nỉ: “Ông nội, ông thử cười một cái được không?”

“Như cháu nè.”

Thẩm Sơ nhe răng cười tươi, rồi đưa tay nắn má mình: “Nhưng cháu lại không có má lúm đồng tiền.”

“Ông nội có biết mình có hay không có má lúm đồng tiền không?”

Đứa nhỏ trong lòng cứ líu lo không dứt, cảm giác mềm mại trên má vẫn chưa tan, lại thêm trọng lượng tròn trịa áp lên người – như thể hoàn toàn tin tưởng ông – tay chân mũm mĩm ôm chặt lấy ông, nằm gọn trong lòng ông, khiến ông có cảm giác nếu không ôm chặt thì cậu bé sẽ ngã xuống mất.

Mà Thẩm Sơ thì chẳng chịu ngồi yên, vừa hỏi han liên tục, vừa đung đưa chân, vừa ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, làm cho Thẩm Tùng Quốc vốn định giữ gương mặt nghiêm nghị cũng không giữ nổi, cuối cùng còn phải vòng tay ôm lấy cậu bé cho chắc.

Chờ lấy lại tinh thần thì thấy hai ông cháu đã thân mật với nhau từ lúc nào chẳng hay.

Gương mặt Thẩm Tùng Quốc căng cứng, giờ phút này chẳng biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết nên nói gì.

“Thôi nào, bé cưng, đừng làm phiền ông nội nữa.”

“Ái ui?”

Thẩm Sơ còn đang nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Quốc thì đã bị người ta bế thốc lên.

Thường thì chỉ có Thẩm Minh Châu mới hay bế cậu như vậy – vừa quay đầu lại nhìn thì đúng là ông.

Không biết ông đã lại đây từ lúc nào, sau khi bế Thẩm Sơ lên thì quay sang nhìn Thẩm Tùng Quốc. Hai cha con nhìn nhau, không biết vì sao, trong mắt lại hiện lên một sự trầm mặc khó tả.

Trận "sóng gió" này cuối cùng kết thúc một cách chẳng đâu vào đâu. Thẩm Sơ vẫn không biết trên mặt Thẩm Tùng Quốc rốt cuộc có má lúm đồng tiền hay không.

Một tuần sắp trôi qua, mấy ngày còn lại không biết là vì có việc hay vì lý do nào khác mà Thẩm Tùng Quốc gần như không xuất hiện, trừ giờ ăn cơm. Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng trở nên rất im lặng.

Trong bầu không khí đó, Thẩm Sơ đương nhiên cũng ngoan ngoãn hẳn, không gây chuyện, không quậy phá, trở nên cực kỳ nề nếp.

Tạ Thời Minh và ba anh em nhà họ Thẩm thì càng khỏi phải nói – trở lại nhịp sinh hoạt thường nhật ở nhà cũ, Tạ Thời Minh thì như thế nào cũng có thể thích nghi.

Ngày cuối cùng, Thẩm Tùng Quốc đứng bên cửa sổ thư phòng trên tầng ba, quản gia Chu đứng phía sau ông.

“Lão gia, thiếu gia và thiếu phu nhân sắp đi rồi.”

“Mấy vị thiếu gia còn hỏi thăm ngài nữa đấy.”

Thẩm Tùng Quốc khựng lại một lúc mới khẽ “ừ”một tiếng, sau một lúc lâu lại hỏi: “Lão Chu, ông thấy mấy ngày nay… yên tĩnh không?”

“Vâng, đúng là yên tĩnh.”

“Có phải là quá yên tĩnh không?”

Giọng Thẩm Tùng Quốc mang theo sự nghi hoặc: “Hay là tôi già rồi, lãng tai, nên không nghe thấy?”

Quản gia Chu đáp: “Lão gia, chẳng phải bây giờ giống như trước kia sao?”

“Đúng thế, giống như trước kia…”

Thẩm Tùng Quốc đột nhiên thở dài:  “Nhưng sao tôi lại thấy…”

Sao ông lại cảm thấy… có chút không quen nhỉ?

"Ông thấy trước kia tốt, hay là bây giờ tốt hơn?" – Thẩm Tùng Quốc lại hỏi.

Quản gia Chu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng "bây giờ" mà Thẩm Tùng Quốc nói đến là mấy ngày yên tĩnh này. Vì vậy, ông ấy ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết nói sao, nhưng tôi biết có một câu như thế này.”

“Hử? Câu gì vậy?”

Thẩm Tùng Quốc quay đầu nhìn lại.

Quản gia Chu mỉm cười: “Không phải người ta vẫn nói – cuộc sống không có khả năng không thay đổi, ngài nói xem có đúng không?”