Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 125

Chương 125

Thẩm Sơ nhỏ giọng, ghé sát tai Tạ Thời Minh thì thầm: “Chút nữa để anh ba làm chủ cho anh!”

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Tạ Thời Minh hơi khựng lại theo phản xạ, rồi nhanh chóng phản ứng, bất lực xoa đầu Thẩm Sơ: “Thấy anh ba rồi à? Em vừa rồi có bị vạ lây không? Có bị thương ở đâu không?”

“Anh nhìn lại mình trước đi, anh xem người anh…”

Thẩm Sơ vừa nhìn vừa đếm, rồi không nhịn được quay đầu trừng mắt lườm Giản Tử Trạc một cái. Nhưng thấy trên người Giản Tử Trạc bị thương còn nhiều hơn, nặng hơn, không được tốt lắm, cậu mới hài lòng thu mắt lại.

Giản Tử Trạc: “…”

Một đám người cũng không thể đứng giữa sân bóng rổ mãi, thế là cùng nhau chuyển sang phòng hoạt động trong sân bóng rổ.

Không có người không liên quan, Hội sinh viên trường Hoành Đại còn gọi bác sĩ trường đến giúp xử lý vết thương.

Giang Thành Túc là sinh viên được giữ lại học thẳng lên cao học ở Hoành Đại, rất có tiếng nói trong Hội sinh viên. Dù gì anh ta cũng từng là Hội trưởng danh dự, hơn nữa có anh ta hỗ trợ, đám đông hiếu kỳ vây quanh lúc trước cũng nhanh chóng được giải tán. Đúng là không uổng là đàn anh gõ chiêng nhiều năm.

Sau khi kéo bè kéo lũ đánh nhau bị kéo ra, Tạ Tuấn Trạch liếc mắt một cái là nhìn thấy Giang Thành Túc.

Trong suốt quãng đường đến phòng hoạt động ở sân bóng rổ, cậu ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội bắt chuyện, tiếc là bên Giang Thành Túc lúc nào cũng có người của Hội sinh viên vây quanh, mà Giản Tử Trạc thì lại đi không xa phía trước, cậu ta cũng không muốn tỏ ra quá lộ liễu.

Nhưng đến phòng hoạt động rồi, Tạ Tuấn Trạch vẫn cảm thấy mình cần phải tỏ vẻ một chút—

Không thì nếu lát nữa Giản Tử Trạc mà nhớ ra, cậu ta kiểu gì cũng khó tránh khỏi bị vặn vẹo vài câu.

Thế là Tạ Tuấn Trạch đi đến bên cạnh Giản Tử Trạc, hạ giọng hỏi: “Anh Giản, anh không sao chứ?”

“Cậu nhìn tôi giống không sao à?”

Giản Tử Trạc đang bực bội, nghe Tạ Tuấn Trạch hỏi xong lại càng mất kiên nhẫn, nói xong còn đưa tay đẩy ta cậu một cái: “Tránh ra!”

Tạ Tuấn Trạch loạng choạng lùi mấy bước, rồi được ai đó đỡ lấy bả vai, quay đầu nhìn—thì ra chính là Giang Thành Túc.

“Bạn học, cẩn thận một chút.”

Giang Thành Túc còn mỉm cười, trông rất ôn hòa.

Tạ Tuấn Trạch không khỏi xao lòng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Giang Thành Túc buông tay, ngẩng đầu nhìn quanh, rồi như không thể chờ được nữa, sải bước về phía bên kia—

“Này, Thẩm Tùy, đứa trẻ nhà cậu là ai đấy? Mau để tôi nhìn thử!”

Đến giờ Giang Thành Túc vẫn chưa dám chắc cái gọi là “đứa trẻ nhà chúng ta” rốt cuộc có ý ám muội hay chỉ mang nghĩa đen?

Anh ta tò mò chết đi được.

Phòng hoạt động trong sân bóng rổ rất rộng, dù chứa cả hai đội bóng rổ cũng không thấy chật chội gì.

Mà câu vừa rồi của Giang Thành Túc, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy…

Thẩm Sơ dĩ nhiên cũng nghe được, tò mò quay đầu nhìn—

Ai vậy nhỉ?

Cao to vạm vỡ, trông giống như người chơi bóng rổ.

Bảo sao khi nãy gõ chiêng nghe lực như vậy.

Thẩm Sơ để ý đến Giang Thành Túc, thì Giang Thành Túc dĩ nhiên cũng chú ý đến Thẩm Sơ.

Không để ý cũng không được, vì Thẩm Tùy đang đứng ngay bên cạnh cậu—mà anh ta chưa từng thấy Thẩm Tùy lại đứng gần ai như vậy.

Dù không nói lời nào, vẫn nhìn ra được sự thân mật.

Huống hồ bên kia của đứa nhỏ còn là em trai ruột của Thẩm Tùy.

Lý ra em trai ruột bị thương, Thẩm Tùy phải đứng gần chăm sóc mới đúng, vậy mà ở giữa lại chen vào một người.

Cho nên đứa nhỏ này, chậc chậc, vừa nhìn đã thấy không tầm thường.

Mà đúng là không tầm thường thật— lớn lên vừa ngoan vừa đáng yêu lại xinh đẹp, da trắng trẻo, khiến người ta muốn đưa tay ra nhéo thử một cái.

Trẻ con bây giờ dinh dưỡng đều tốt như vậy sao?

Nhìn là biết đứa nhỏ này được nuôi dạy rất tốt, nếu không cẩn thận, không chừng ra ngoài còn bị bắt nạt—

“Ơ? Đàn anh, anh học gõ chiêng à?”

Giang Thành Túc nhất thời không phản ứng kịp: “…Gì cơ?”

Rồi thấy đứa nhỏ trước mặt giơ ngón cái lên với anh: “Anh gõ chiêng không kém gì em thổi kèn.”

“Có lẽ có cơ hội, chúng ta có thể hợp tấu—”

Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Tùy bịt miệng lại.

“Em thực tế một chút cho anh.”

Thẩm Sơ: “…”

Chuyện này có gì mà không thực tế chứ!

Đều là nhạc cụ dân gian, chẳng lẽ không được giao lưu một chút sao?!

Giang Thành Túc nhìn Thẩm Tùy, rồi lại nhìn Thẩm Sơ, lúc này cuối cùng cũng phản ứng kịp.

Anh ta há miệng: “Người thổi kèn khi nãy là em hả?!”

Thẩm Sơ gật đầu, vui vẻ đáp: “Dạ đúng rồi ạ.”

Giang Thành Túc: “…”

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…

Hơn nữa vừa mở miệng, “khí chất liền tan tành”, hoàn toàn không giống kiểu sẽ bị bắt nạt—xin thứ cho mắt anh ta vụng về….

Nhưng cũng thú vị đấy chứ, không ngờ nhà Thẩm Tùy lại có một đứa nhỏ “như vậy”.

Về chuyện nhà họ Thẩm, mấy năm qua đã gần như chìm vào dòng nước lũ "tin tức lịch sử”, nhưng trong cái vòng này, Giang Thành Túc dĩ nhiên đã từng nghe qua.

Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra, cũng đại khái đoán được thân phận của đứa nhỏ trước mặt.

Điều này khiến Giang Thành Túc ít nhiều có chút ngạc nhiên.

—Bởi vì những lời đồn về nhà họ Thẩm mấy năm nay, không giống với những gì trước mặt.

Cũng chưa từng nghe Thẩm Tùy nhắc tới đứa nhỏ này… Nhưng xem ra, có lẽ bọn họ đã nghĩ quá nhiều.

Không nhắc đến, không đồng nghĩa với không thích.

Thậm chí có khi, còn mang ý nghĩa ngược lại…

Nghĩ tới đây, Giang Thành Túc lại thấy đứa nhỏ trước mặt cúi đầu cẩn thận thoa thuốc cho em trai ruột của Thẩm Tùy, hai người vai kề vai, khoảng cách rất gần. Đứa nhỏ vừa thoa thuốc vừa thổi phù phù, má phồng phồng, nhìn mà buồn cười.

Mỗi lần thấy em trai Thẩm Tùy hơi cau mày, là lại quay đầu trừng mắt lườm Giản Tử Trạc một cái.