Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 4

Chương 4

Dù sao thì chuyện quay trở lại thời thơ ấu, để chấp nhận cũng cần có một chút thời gian.  

Đối với Thẩm Sơ, điều này chẳng khác nào được làm lại từ đầu.  

Lần này, cậu không thể đi theo vết xe đổ trước đây nữa, đúng không?  

Lúc ngã xuống lầu, cậu đã vô cùng hối hận, vậy mà khi mở mắt ra, cậu lại trở về năm 5 tuổi.  

Đây chẳng khác gì ông trời nổi hứng từ bi mà ban cho cậu một cơ hội làm lại cuộc đời, để khi đứng trước ngã rẽ số phận, cậu có thể lựa chọn một con đường khác, theo đuổi một cuộc đời khác biệt.  

Cơ hội này, cậu nhất định phải nắm lấy.  

Nắm thật chặt.  

Đang mải suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ.  

Bàn tay này lớn hơn tay cậu một chút, cũng gầy hơn nhiều. Dù cũng trắng trẻo, nhưng nhìn kỹ có thể thấy những vết sẹo nhỏ chưa hoàn toàn mờ đi, không hề mịn màng.  

Ngước lên trên, là gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn vô cảm của Tạ Thời Minh.  

Trong trí nhớ, Thẩm Sơ thực ra không nhớ rõ dáng vẻ của Tạ Thời Minh lúc nhỏ.  

So với gương mặt tròn trịa vẫn còn chút bầu bĩnh của mình, cơ thể mũm mĩm, thì hóa ra Tạ Thời Minh lại gầy hơn nhiều.  

Hơn nữa, hắn trông đặc biệt trầm lặng, ngoài việc thừa hưởng những đường nét sắc sảo trời sinh của nhà họ Thẩm, thì thuộc kiểu đứa trẻ mà chỉ cần nhìn qua đã không muốn trêu chọc.  

Thẩm Sơ chớp mắt, rồi nhìn xuống bàn tay đang vươn ra của Tạ Thời Minh.  

Trên tay hắn có một viên thuốc.  

Thẩm Sơ nghiêng đầu.  

Rồi chậm rãi nhận ra—  

Tạ Thời Minh…  

Chẳng lẽ thực sự nghĩ cậu bị bệnh sao?  

Ừm…  

“Thuốc gì đây?”  

“Thuốc hạ sốt.”  

Tạ Thời Minh vừa nói vừa liếc nhìn đầu cậu, dáng vẻ như thể nghi ngờ cậu có vấn đề về đầu óc vậy.  

Thẩm Sơ: “…”  

Cậu nhóc mũm mĩm lập tức đẩy tay ra: “Tôi không bị bệnh!”  

Tạ Thời Minh đáp lại bằng ánh mắt đầy hoài nghi.  

Trong lòng Thẩm Sơ gào lên: Cậu thì biết cái quái gì!  

Đây là cậu được tái sinh, là khoảnh khắc thoát khỏi gông cùm xiềng xích, giải phóng tâm hồn, tận hưởng hiện tại, hướng tới một tương lai tươi đẹp, là linh hồn tự do sắp sải cánh bay cao. Người trần mắt thịt như các cậu căn bản không hiểu được vẻ đẹp linh động bên trong của tôi!  

Vừa âm thầm oán thán, Thẩm Sơ vừa lật mình như một chú rùa con, chống hai bàn tay mũm mĩm xuống đất để đứng dậy. Trong quá trình ấy, cậu phải nhấc chân, rướn eo, cong bụng, sau một chuỗi động tác đầy khó nhọc, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cằm của Tạ Thời Minh.  

“…”  

Cái thân thể này đúng là không theo kịp vẻ đẹp linh động bên trong của cậu chút nào.  

Thật là phiền phức!  

Tạ Thời Minh dường như còn định nói gì đó, nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe chạy vào.  

Thẩm Sơ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, rõ ràng là một chiếc xe bảo mẫu.  

Là Tô Lạc Duyệt!  

Nhớ đến tiếng hét hoảng loạn và sợ hãi của Tô Lạc Duyệt khi cậu ngã xuống lầu, mũi Thẩm Sơ bỗng chua xót.  

Cậu không kìm được mà lao ra ngoài.  

Vẫn còn ở tầng hai, Thẩm Sơ vừa chạy ra khỏi cửa thì hơi do dự một chút.  

Chỉ một thoáng sau, đã nghe thấy tiếng nói dưới lầu—  

“Phu nhân, ngài đã về rồi.”  

“Nào, Tiểu Trạch, mau chào phu nhân đi.”  

Tiểu Trạch…  

Thẩm Sơ nhíu mày, rồi đột nhiên mở to mắt.  

Tạ Tuấn Trạch!  

Còn có… Chúc Phương Trân?!  

Cậu suýt quên mất, quay lại thời thơ ấu, cậu sẽ còn gặp lại hai người này.  

Lúc này, Thẩm Sơ không vội xuống lầu nữa mà lặng lẽ bước tới lan can tầng hai, tay bám vào song gỗ, cúi người xuống giảm sự hiện diện, áp mặt vào thanh chắn gỗ, len lén nhìn xuống dưới.  

Quả nhiên, trước mặt Tô Lạc Duyệt là Chúc Phương Trân và con trai bà ta, Tạ Tuấn Trạch.  

Năm nay Tạ Tuấn Trạch cũng 5 tuổi, chỉ sinh sau Tạ Thời Minh vài tháng. Trước khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm, cậu ta là em họ trên danh nghĩa của Tạ Thời Minh, còn Chúc Phương Trân là thím của hắn.  

Cậu cùng Tạ Thời Minh bị ôm sai ở bệnh viện, người ôm sai chính là mẹ ruột của cậu. Nhưng Thẩm Sơ cùng Chúc Phương Trân bọn họ không hề có bất kỳ quan hệ nào, cũng giống như việc Tạ Thời Minh không phải con ruột của nhà họ Tạ, thì cậu cũng không phải.  

Nói đến chuyện này, mọi thứ thật sự đầy éo le và bi thương.  

Cha của Thẩm Sơ không rõ là ai, mẹ ruột là Hạng Tinh Nguyệt, sinh cậu năm 21 tuổi, chưa kết hôn đã có con.  

Nhà họ Hạng chỉ là một gia đình bình thường ở thị trấn nhỏ, cha mẹ cũng là những người bình thường, tính cách bảo thủ, không thể chấp nhận việc Hạng Tinh Nguyệt chưa lập gia đình mà đã mang thai, thậm chí ngay cả cha đứa trẻ cũng không thấy bóng dáng, nên họ muốn bà bỏ cái thai.  

Nhưng Hạng Tinh Nguyệt rất bướng bỉnh, thà rời khỏi nhà còn hơn từ bỏ đứa bé.  

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau khi sinh Thẩm Sơ, khi bà còn nằm trên giường bệnh, bà nhận được tin cha mẹ mình gặp tai nạn giao thông, qua đời ngay tại chỗ, khi đang trên đường đến thăm bà…  

Vì vậy, khi cơ thể còn chưa hồi phục, Hạng Tinh Nguyệt đã phải chịu cú sốc lớn.  

Trong tình trạng suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần, bà xuất viện gấp, không biết như thế nào lại ôm nhầm con.  

Đến khi lo liệu xong hậu sự cho cha mẹ, bà mới nhận ra có điều không ổn.  

Nhưng lúc ấy, cơ thể bà đã kiệt quệ, không biết mình đã ôm nhầm con của ai. Trên đường quay lại bệnh viện, bà đột ngột ngất xỉu, rồi không bao giờ đứng lên được nữa. Nếu không nhờ gặp được cha nuôi của Tạ Thời Minh là Tạ Văn Sơn, thì không biết đứa trẻ sơ sinh khi ấy sẽ ra sao.  

Có lẽ là duyên với người thân mỏng manh, Thẩm Sơ vẫn còn một người cậu ruột tên Hạng Tinh Hà, nhưng người này đã bị đuổi khỏi nhà từ năm 19 tuổi, cắt đứt liên hệ cùng đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, chẳng biết đi đâu.  

Vậy nên, khi cha mẹ qua đời, Hạng Tinh Nguyệt không còn người thân nào khác.  

Tạ Văn Sơn vốn là người tốt bụng, không chỉ nhận nuôi Tạ Thời Minh, mà còn tận tình chăm sóc Hạng Tinh Nguyệt trong những ngày cuối đời.  

Chỉ là sau khi bà qua đời, khi Tạ Thời Minh lên 4 tuổi, Tạ Văn Sơn bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, trị liệu gần một năm, gần như tiêu hết tài sản trong nhà cũng không thấy khởi sắc.

Thẩm Sơ biết rằng, dù nhận nuôi Tạ Thời Minh, nhưng Tạ Văn Sơn chưa bao giờ quên tâm nguyện của Hạng Tinh Nguyệt— giúp Tạ Thời Minh tìm lại cha mẹ ruột và đứa con thất lạc của bà.

Lúc ấy, sau khi sinh xong, vì muốn chăm sóc cậu, Tô Lạc Duyệt đã lui về ở ẩn gần 5 năm. Mãi đến năm nay, bà mới quay trở lại làm việc.

Tạ Văn Sơn tình cờ nhìn thấy Tô Lạc Duyệt trên TV. Nhìn gương mặt của Tạ Thời Minh vô cùng giống với bà, dù ban đầu cảm thấy đó chỉ là suy nghĩ kỳ lạ, nhưng ông vẫn kiên quyết đưa Tạ Thời Minh đến thành phố B.