Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 10

Chương 10

Cuối cùng cũng có thể được trở về tuổi thơ một lần nữa, nếu không bù đắp lại những gì đã thiếu trước đây, vậy thì trở về có ý nghĩa gì chứ!

Trước kia, cậu chỉ biết đọc sách hoặc học tập, ép bản thân căng hơn cả dây đàn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng dám thả lỏng dù chỉ một chút, sợ rằng mình sẽ giậm chân tại chỗ, thế nên cứ liều mạng lao về phía trước. Nhưng rốt cuộc, tất cả có ý nghĩa gì chứ?  

“Mẹ ơi, con có thể không đọc sách không?” 

Suýt chút nữa Tô Lạc Duyệt đã bật khóc—  

Được chứ!  

Sao lại không được!  

Cuối cùng nhà họ cũng có một đứa trẻ biết chơi rồi!  

Tô Lạc Duyệt thậm chí còn muốn đích thân ngồi xuống xem cùng Thẩm Sơ, nhưng tiếc là bà còn có công việc phải bàn bạc, bèn hỏi: “Bé cưng, con muốn có người xem cùng không? Muốn xem phim hoạt hình gì? Con biết cách bật TV tìm kiếm không?”  

Thẩm Sơ muốn nói rằng có gì khó đâu, chẳng lẽ cậu chưa từng bật TV sao? Cậu đâu có không biết chữ.  

Nhưng nghĩ lại, ôi chao, bây giờ không phải là lúc để thể hiện rằng mình biết chữ, ít nhất thì cậu cũng không thể tìm kiếm bộ phim mình muốn xem một cách trơn tru được. Hơn nữa, trước đây cậu cũng không xem nhiều.  

Phải tìm ai đó xem cùng mới được.  

Nhưng Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật đều bận, Tạ Thời Minh lại trạc tuổi cậu, vậy nên chỉ còn lại…  

Đôi mắt tròn xoe của Thẩm Sơ dán chặt lên người Thẩm Sóc.  

Tìm Thẩm Sóc sao?!  

Cái người ít nói, lạnh lùng nghiêm túc, làm việc đâu ra đó, trưởng thành sớm hơn tuổi, chẳng biết thế nào là giải trí, chỉ cần hơi cau mày cũng đủ khiến tim cậu đập thình thịch ấy à?  

Ừm… cũng không phải là không thể?  

Dù sao thì tính ra, chưa đến nửa năm nữa cậu sẽ rời khỏi nhà họ Thẩm, sợ gì chứ!  

Nghĩ vậy, cậu chẳng còn chút áp lực tâm lý nào nữa.  

Thế là Thẩm Sơ lập tức lấy lại tinh thần—  

Cậu ưỡn bụng nhỏ, ngước nhìn Thẩm Sóc đầy mong đợi, ánh mắt nói lên tất cả. Thẩm Dật nhìn thấy cảnh này thì bất giác hít sâu một hơi, không vội rời đi mà đứng lại chờ xem kết quả.  

Thẩm Sóc cau mày, không chút do dự nói: “Tìm người khác đi.”  

Thẩm Dật lập tức nhìn Thẩm Sơ với vẻ mặt như đang hóng chuyện vui, thậm chí còn lè lưỡi trêu chọc cậu. Thấy chưa, nhóc béo, anh cả làm sao có thể đồng ý với em chứ? Huống hồ, xem phim hoạt hình với anh cả à? Không hợp chút nào!  

Thẩm Sơ cũng biết rằng Thẩm Sóc sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng—  

Cậu bây giờ không còn là cậu trước đây nữa!  

Béo khỏe thì can đảm hơn, Thẩm Sóc mới 14 tuổi, dễ đối phó hơn nhiều so với lúc anh 26 tuổi.  

Thế là Thẩm Sơ lao tới ôm lấy chân Thẩm Sóc, mông nhỏ chổng lên, cả người đu lên như một món đồ trang trí, sống động thể hiện màn dạo đầu của một trận khóc lóc ăn vạ: “Không, em chỉ muốn anh cả thôi, không cần ai khác!”  

Nếu anh không chơi với em, em sẽ quậy lên đấy!  

Cậu nhóc mũm mĩm ngước mặt lên, há miệng định gào.  

Nửa phút sau, Thẩm Sóc ngồi trên sofa xem phim hoạt hình cùng Thẩm Sơ…  

Lúc Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật rời đi, Thẩm Dật còn quay lại nhìn, biểu cảm phức tạp khó tả.  

Thẩm Sơ cũng không thể tin được, cậu vậy mà! Lại thành công thật rồi!  

Trời ơi, Thẩm Sóc chịu thua chiêu này sao?

Cậu lén lút liếc nhìn bên cạnh, nghĩ thầm chắc là vì không còn cách nào khác thôi, dù sao cũng chưa ai làm như cậu cả.  

“Xem gì đây?”  

“Hả?”  

Thẩm Sơ lập tức lắc đầu, giả ngốc: “Xem gì là sao ạ?”  

Thẩm Sóc bất đắc dĩ: “Anh hỏi em muốn xem phim hoạt hình gì.”  

“Ồ ồ.”  

Thẩm Sơ gãi đầu, thấy Thẩm Sóc đã cầm điều khiển, chuyển kênh sang mục phim hoạt hình, bèn giơ tay đòi điều khiển: “Em muốn tự tìm xem.”  

Cậu cũng không biết muốn xem gì, trước đây không xem nhiều, mà toàn là ký ức từ rất lâu rồi.  

Bây giờ có phim hoạt hình nào hay nhỉ?  

Ban đầu cậu không có ý định gì cụ thể, chỉ là không muốn đọc sách, muốn tìm chút việc để làm, mà bây giờ đang là trẻ con, nên xem phim hoạt hình cũng hợp lý. Nhưng đến khi tìm thì mới phát hiện, phim hoạt hình nhiều thật!  

Hơn nữa, đủ mọi thể loại!  

Hoa cả mắt, choáng cả mặt.  

Cậu vẫn nhớ phải hỏi ý kiến của người bên cạnh, rất rộng lượng: “Anh thích xem cái nào?”  

À phải, Tạ Thời Minh cũng bị cậu kéo xem cùng.  

Dù sao thì anh em phải hòa thuận yêu thương nhau chứ.  

Nhưng khi quay sang, cậu thấy Tạ Thời Minh đang đờ người ra. Nghe vậy, hắn chỉ lắc đầu, khẽ nói: “Gì cũng được.”  

Thẩm Sơ định trêu rằng chẳng có phim nào tên là “Gì cũng được”, nhưng rồi lại nhạy bén nhận ra tâm trạng Tạ Thời Minh có vẻ không tốt, hoặc có lẽ hắn đang buồn? Sao thế nhỉ, mẹ con Chúc Phương Trân chẳng phải đã rời đi rồi sao?  

Từ khi nào hắn trở nên trầm lặng hơn?  

Hình như là từ khi Tạ Tuấn Trạch gọi Tạ Thời Minh là sao chổi?  

Nghĩ vậy, Thẩm Sơ liền nhích lại gần Tạ Thời Minh hơn một chút, nghiêng đầu hỏi: “Vậy em chọn đại nhé?”  

Tạ Thời Minh ừ một tiếng, rồi cảm thấy bên cạnh mình như có một chú mèo nhỏ đang dụi dụi, tròn vo, ấm áp, cánh tay kề sát cánh tay, cánh tay bé nhỏ mềm mại, nhiệt độ truyền thẳng đến hắn.

Có phải quá gần không nhỉ?  

Tạ Thời Minh nhíu mày, dường như không quen lắm, nhưng lại không biết phải nói thế nào.  

Thế là, tâm trí hắn không còn để ý đến chuyện khác nữa.  

Do dự một lúc, rồi hắn nghe thấy tiếng bàn tay béo nhỏ vỗ lên đùi, giọng nói non nớt vang lên: “Xem cái này đi.”  

Nói rồi, còn kéo tay Tạ Thời Minh lắc lắc, nhắc nhở: “Anh bảo ‘gì cũng được’ đấy nhé, mau xem cùng em đi!”  

Tạ Thời Minh lại bị nắm tay một cái, rồi lại bị buông ra. Hắn không biết mình đang nghĩ gì nữa, nhưng mơ hồ mà làm theo Thẩm Sơ, cùng ngước lên nhìn TV.  

Có xem vào hay không thì chưa biết, nhưng chí ít hắn cũng không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.  

Còn Thẩm Sơ thì thực sự xem rất nhập tâm.  

Trọn bộ series phim "Digimon", cậu đã từng nghe qua bộ phim hoạt hình này, rất nổi tiếng, vì vậy cậu chọn phần đầu tiên để xem, cậu vừa xem, lập tức chìm đắm vào trong đó, nào là Agumon, Gabumon, á ố, oa oa…

Agumon tiến hóa thành Greymon!  

Hửm? Đây chẳng phải là—  

“Chẳng phải chỉ là một con khủng long thôi sao?”