Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 3

Chương 3

Hơn nữa còn ngã rất thảm…  

Lúc này, cuối cùng Thẩm Sơ cũng chậm chạp mà hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, kêu lên một tiếng "A da!".  

Vừa kêu xong đã thấy không đúng.  

Giọng nói non nớt này, là của ai chứ?  

Thẩm Sơ trợn tròn mắt, “bốp” một tiếng liền đưa tay bịt miệng lại.  

Sau đó, vừa bịt miệng vừa khe khẽ thử lại: “A da?”  

Hự! Thật sự rất non nớt!  

"Hử? …A!"  

Cậu cúi đầu nhìn đôi tay ngắn, chân ngắn của mình, còn mũm mĩm, tròn vo, vừa véo một cái đã in dấu, đau thật đấy, không phải là mơ! Cậu bị thu nhỏ lại rồi sao?  

Chỗ nào cũng nhỏ hơn.  

Kéo kéo chiếc quần con, Thẩm Sơ chấn động, cậu chưa bao giờ thấy “cái kia” nhỏ thế này!  

Khi tam quan còn đang vỡ vụn, cậu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.  

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, liền thấy đối diện có một đứa bé, đang dùng ánh mắt khó tả nhìn mình.  

A, đây chẳng phải là… Tạ Thời Minh hồi nhỏ sao?!  

Thẩm Sơ lập tức bò qua, vươn tay véo má Tạ Thời Minh một cái, liền thấy hắn ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nghiêm mặt, nhíu mày, giọng điệu khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?” 

Ôi chao, là người sống, còn biết nói chuyện! 

Thẩm Sơ nheo mắt, không nói gì, lại bò trở về chỗ cũ, ngồi trên thảm lông xù, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm khoanh lại trầm tư, một lúc lâu sau, cậu vỗ tay một cái, hơi do dự xác nhận rằng, cậu đã quay về thời thơ ấu?! 

Tạ Thời Minh cũng có mặt, đây là lúc cả hai 5 tuổi sao?  

Hồi bé cậu mập thế này à? Là một cục tròn béo ú như vậy sao?  

Thẩm Sơ có chút ủ rũ, véo véo cái bụng thịt nhỏ mềm của mình, thầm nghĩ lớn lên gầy như thế, chắc là ép mình quá mà gầy đi nhỉ? Trước giờ cậu vẫn tưởng mình thuộc tạng người ăn không béo, hóa ra không phải à.  

Cúi đầu xuống, lúc này mới chú ý thấy g*** h** ch*n mình có một quyển sách dày cộp như cục gạch, hình như là một quyển từ điển?  

Trên đó toàn là tiếng Anh.  

Thẩm Sơ dùng đôi tay béo ú đóng sách lại, liền thấy trên bìa cứng ghi—"Từ điển Oxford".  

"……"  

Nhớ ra rồi, hồi bé cậu từng học thuộc quyển từ điển này.  

Dù gì từ nhỏ cậu cũng đã biết cách “hại ch*t” bản thân, nhất là sau khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm.  

Cậu không gầy, thì ai gầy đây.  

Từ nhỏ đã tập luyện với “cục gạch” này…  

Thẩm Sơ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm “cục gạch” trước mặt, sau đó lại híp mắt, duỗi đôi chân béo ú ra, vận dụng hết sức mạnh toàn thân, kèm theo một tiếng "Ha!" đầy khinh miệt, hô khẩu hiệu: “Đi đời nhà mi đi!”

Lớn lên rồi, từ "abandon" cũng không còn là từ đầu tiên nữa, học thuộc cái quỷ gì!  

Một chân béo đá về phía “cục gạch”.  

Kết quả, “cục gạch” chỉ động đậy tượng trưng vài phân, còn Thẩm Sơ thì ôm bàn chân béo ú ngã xuống thảm, thảm bại.  

Đau đến mức nước mắt sắp trào ra, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Thời Minh đang nhìn mình như nhìn một thằng ngốc, thế là Thẩm Sơ đành nhịn lại.  

"Cậu nhìn cái gì?!"  

Thẩm Sơ gào lên một tiếng, nhịn rồi lại không nhịn được, nằm trên thảm ôm lấy bàn chân béo ú giơ lên trước mặt, cúi đầu thổi nhẹ hai hơi vào ngón chân cái đã đỏ ửng, xui xẻo thật!  

Thổi xong mới nhớ, nhưng đã đánh giá quá cao sự linh hoạt hiện tại của mình, lật người như một con rùa con, bụng tròn căng, thế mà lật mãi không nổi.  

"A da."  

Thẩm Sơ vẫy tay, vẫy chân, nghiêng người qua một bên mới bò dậy được, sau đó lại thấy Tạ Thời Minh nhìn mình bằng ánh mắt khó tả, trong mắt còn có chút phức tạp.  

“Nhìn gì mà nhìn, có gì đáng xem đâu!”  

Thẩm Sơ vừa cảm thán rằng hồi bé Tạ Thời Minh cũng có lúc thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, vừa bị nhìn đến mức xấu hổ giận dữ, lại cảm thấy mình bị thu nhỏ thế này chỗ nào cũng không quen, toàn làm trò mất mặt, thế là lại quát Tạ Thời Minh một câu.  

Đúng là không nói lý lẽ chút nào.  

Nhưng Tạ Thời Minh từ nhỏ cũng chẳng bao giờ chiều theo cậu, liền mở miệng: “Nếu cậu có bệnh thì đi uống thuốc đi.”  

Mặc dù không rõ vì sao, nhưng Tạ Thời Minh cảm thấy cục béo ú trước mặt có gì đó không giống trước, thế là hắn theo bản năng nghĩ rằng đối phương có lẽ là đang bị bệnh, vì người bệnh thường sẽ có một số thay đổi.  

Vậy nên khi Tạ Thời Minh nói câu này, thực sự không có ý gì khác, chỉ là muốn Thẩm Sơ có bệnh thì mau uống thuốc thôi.  

Nhưng lời này vào tai Thẩm Sơ thì lại không phải ý đó.  

Tư duy của cậu vẫn chưa kịp thích ứng, cảm thấy Tạ Thời Minh đang cà khịa mình. 

Cục béo ú vừa định phản bác, lại sững người.  

Sờ sờ cằm, mắt đảo một vòng, đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười tủm tỉm.  

“Anh ơi, anh đút thuốc cho em nha?”  

"Chân em còn đau nè, anh thổi giúp em đi?" 

Tạ Thời Minh: “……”  

Nhìn thấy Tạ Thời Minh liên tục thay đổi sắc mặt, không biết nên bày ra biểu cảm gì, Thẩm Sơ cười vui vẻ lăn ra thảm, còn giơ chân béo ú đến trước mặt Tạ Thời Minh.  

“Anh ơi, thổi đi~” 

Cho cậu chừa cái tội nói tôi phiền.  

Thẩm Sơ có đôi mắt hạnh đen láy, tròn xoe, khuôn mặt cũng tròn trịa, vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, mỗi khi cười lên thì trông y như một cục xôi nếp trắng nõn, mềm mại dẻo dai.  

Lúc này, đôi mắt cậu cong thành hình trăng khuyết, bộ dạng cố ý chơi xấu chẳng hề che giấu, bàn chân nhỏ bé trắng nõn đã gần như dí sát vào mặt Tạ Thời Minh, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý mà “tung chiêu trước mặt".  

Hiếm hoi mới có dịp chiếm thế thượng phong trong cuộc “đấu trí” với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ mang theo tâm hồn người lớn mà trêu chọc Tạ Thời Minh hồi nhỏ, vui vẻ lăn lộn trên thảm như một chú chim bồ câu béo.  

Thấy Tạ Thời Minh nhíu mày, cơ thể không tự chủ mà ngả ra sau, cậu còn tự hít chân mình một cái.  

"Anh ơi, thơm lắm, không thối đâu!"  

Sau đó lại dí vào trước mặt Tạ Thời Minh, nằm nghiêng, vẻ mặt đầy chân thành: “Thật đó, em không gạt anh đâu.”  

Vậy nên—  

“Thổi đi?”  

Tạ Thời Minh giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, im lặng một lúc, sau đó giơ tay đẩy chân cậu ra, rồi đứng dậy bỏ đi.  

"Hử?"  

Ghét cậu đến vậy sao?  

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng, hạ chân xuống, xoay người nằm ngửa, duỗi thẳng ra trên thảm, mở to đôi mắt tròn vo nhìn trần nhà, tâm trí lại trôi xa.