Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 40

Chương 40

Nhưng nói là không hoạt động cùng nhau, thực ra chỉ là phân họ ra hai khu vực, cố gắng cách xa nhau. Dù sao thời gian điều phối và sắp xếp cũng quá gấp, không thể hoàn toàn tách biệt được, chỉ có thể hạn chế để hai lớp ở cùng một chỗ.

Dù vậy thì cũng tốt, ít nhất không phải nhìn thấy mấy người khiến mình bực bội.

Không biết có phải vì trận hỗn chiến hôm qua hay không mà hôm nay, trong giờ hoạt động ngoài trời, lớp Hoa Hướng Dương 1 lại như bừng bừng khí thế đồng đội. Cả Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều giống như những “anh hùng” dẫn dắt tiểu đội giành được thắng lợi — những vết bầm trên mặt như là huân chương chiến thắng, khiến họ được chào đón và tung hô nhiệt liệt!

Thực ra là bởi trong các lần thi đua lớn nhỏ, dù Tề Nguyên Tư lớp 2 luôn xếp hạng hai sau Thẩm Sơ, nhưng cậu ta luôn không phục, suốt ngày kiếm chuyện gây sự.

Đã thế còn luôn nói lớp 2 mạnh hơn lớp 1, khiến người ta cực kỳ khó chịu!

Không ngờ lần này Tề Nguyên Tư lại đi bắt nạt người lớp họ, mà đánh nhau cũng thua Tạ Thời Minh – “lính mới” của lớp họ!

Thế là bọn trẻ lớp 1 cảm thấy vô cùng hả dạ… Không hổ danh là lớp 1, bây giờ có hẳn hai át chủ bài!

Thẩm Sơ không ngờ chỉ vì một trận đánh nhau mà mình lại được yêu thích đến vậy—

Vốn dĩ, vì vấn đề thân thế, vị trí của Thẩm Sơ ở trường vẫn luôn khá gượng gạo.

Giống như trước kia, cậu luôn không tránh khỏi việc bị người khác bóng gió nói này nói nọ, và chẳng có lý do gì để người khác chủ động thân thiết với cậu. Cho nên sau khi Tạ Thời Minh được nhận về nhà họ Thẩm, số người ở bên cậu cũng ngày càng ít đi…

Dĩ nhiên, không phải chỉ vì vấn đề thân thế.

Còn vì chính cậu đã vạch ra ranh giới, không muốn có quá nhiều liên hệ với Tạ Thời Minh.

Vì lòng tự tôn, nên cậu không cho phép mình cúi đầu…

Và ngoài những lý do đó ra, còn một nguyên nhân khác… Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ sực tỉnh, đang định tìm gì đó, quay đầu lại thì phát hiện—Ơ? Tạ Thời Minh đâu rồi? Sao không thấy nữa!

Vậy Tạ Thời Minh đã đi đâu?

Hắn đến lớp 2, chặn đường Tạ Tuấn Trạch.

“Là cậu đúng không?”

Trong một góc, Tạ Thời Minh chặn Tạ Tuấn Trạch lại, gương mặt âm trầm hiếm thấy.

“Cái gì là tôi?”

Tạ Tuấn Trạch mím môi, lùi lại một bước, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại, vẫn ngẩng cổ lên nhìn Tạ Thời Minh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Làm con nhà giàu rồi, thái độ cũng kiêu ngạo ra phết nhỉ?”

Tạ Thời Minh không để ý đến những lời nói đó, tiến lên một bước, mở miệng hỏi—

“Là cậu nói gì đó với Tề Nguyên Tư đúng không?”

“Nói gì là nói gì…”

“Chính là những lời cậu từng mắng tôi, không thì còn là cái gì?”

Tạ Thời Minh cao hơn Tạ Tuấn Trạch một chút, giờ lại đứng sát như vậy, dù còn nhỏ nhưng lại tỏa ra áp lực đáng gờm—“Nói xấu sau lưng, châm ngòi lý gián, chẳng phải toàn là mấy trò cậu hay làm sao?”

“Cậu tưởng tôi không biết gì à?”

“Trước đây tôi không muốn nói là vì tôi không rảnh quan tâm đến cậu, nhưng giờ cậu nghĩ tôi vẫn sẽ mặc kệ sao?”

“Cậu…”

Tạ Tuấn Trạch trừng mắt, cổ họng như bị nghẹn lại, nhưng vẫn không chịu thua, siết chặt nắm đấm, cao giọng phản bác: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?!”

“Cậu vốn là sao chổi! Là tai họa! Ai gặp cậu là người đó sẽ xui xẻo!”

Tạ Thời Minh: “Nếu tôi là sao chổi, là tai họa, vậy sao cậu và mẹ cậu còn ở lại nhà họ Thẩm? Sao không rời đi, trốn thật xa? Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây hai người còn muốn làm thân với tôi đấy?”

“Cậu—”

“Cậu tưởng tôi muốn chắc?!”

Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng cả mặt, vẫn ương ngạnh ngẩng cao đầu, nắm chặt hai tay: “Cậu đắc ý gì chứ! Chẳng phải chỉ là con nhà giàu thôi sao?! Nếu họ biết cậu có thể hại chết người, xem họ còn cần cậu không—”

“Cần chứ, sao lại không cần.”

Một giọng nói bất chợt cắt ngang lời Tạ Tuấn Trạch.

Tạ Thời Minh khựng lại, quay đầu nhìn—thì ra là Thẩm Sơ đã đến.

Câu đó của nhóc mập được nói ra cực kỳ chắc nịch, đi đến trước mặt Tạ Tuấn Trạch, đứng cạnh Tạ Thời Minh, hai tay chống nạnh: “Họ không cần anh ấy, chẳng lẽ cần cậu chắc?”

“Dù họ không cần anh ấy, cũng không có khả năng cần cậu đâu!”

“Cậu ghen ghét linh tinh cái gì thế? Buồn cười thật đấy!”

Một cái miệng bé tí mà líu lo như đọc vè.

Cuối cùng còn chốt lại một câu—

“Hơn nữa, họ cũng không thể không cần anh ấy, biết tại sao không?”

Nhóc mập hừ một tiếng: “Vì họ là người kế thừa chủ nghĩa xã hội! Không tin mấy trò mê tín vớ vẩn!”

Tạ Thời Minh: “…”

“Cái gì mà sao chổi, tai họa, toàn là nói bậy—”

“Không phải!”

Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng mặt phản bác, chỉ vào Tạ Thời Minh: “Nếu cậu ta không phải sao chổi, không phải tai họa, thì tại sao khi cậu ta được mẹ cậu mang đi, mẹ cậu lại chết? Sao bác tôi lại bị ung thư rồi cũng chết luôn?!”

“Cả việc ba tôi gặp chuyện, cũng đều do cậu ta hại!”

Câu cuối cùng, rõ ràng là đang trút giận vô cớ.

Thẩm Sơ thầm tặc lưỡi một tiếng, vừa định lên tiếng thì Tạ Tuấn Trạch lại nói tiếp—

“Cậu không phải cũng nên giống tôi sao?”

Thẩm Sơ…

A, đến rồi đây.

Lại là những lý do thoái thác như trước kia, lại muốn đến nữa à…

Thật ra bây giờ nhớ lại, ngay cả Thẩm Sơ đôi lúc cũng cảm thấy khó hiểu —

Tại sao trước kia mình lại quá để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế?

Cứ nhất quyết phải chứng minh bản thân, cứ phải so cao thấp… Tự mình vạch ra những ranh giới vô hình, đối với Tạ Thời Minh, lúc nào cũng muốn đuổi kịp hắn, như thể chỉ khi làm được như thế thì mới có thể chứng minh mình và nhà họ Thẩm giống nhau.

Cậu đặt Tạ Thời Minh vào vị trí “đối thủ”, không lúc nào không “chú ý” đối phương, chuyện gì cũng phải so đo một phen.

Không cam lòng, phản kháng…