Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 59

Chương 59

Cuối cùng cũng chọn được một công cụ, định ra tay với chú chó nhỏ thì——

“Bíp——————”

“Bíp bíp bíp!!!”

“Bíp bíp————!!!”

Trong khoảnh khắc ấy! Như thể chính nghĩa trên trời giáng xuống! Âm thanh như tiếng tụng kinh vang vọng bên tai! Một thứ âm thanh xuyên thấu linh hồn đột ngột vang lên, giống như có một đội nghi lễ đang tiến đến từ xa, khiến kẻ kia lập tức giật mình.

Bởi vì âm thanh truyền từ xa đến, lại không biết có bao nhiêu người đang đến, nên hắn ta sợ quá đến mức đánh rơi cả vật đang cầm trên tay, không kịp nhặt lại, vội vàng bỏ chạy về hướng khác.

Nhưng ngay khi gần thoát khỏi lùm cây, âm thanh đó lại vang lên từ hướng ngược lại!

Cmn! Hôm nay vừa có nhà tổ chức đám ma vừa có nhà tổ chức đám cưới à?!

Âm thanh chấn động cả đầu óc dường như tràn về từ bốn phương tám hướng. Trời cũng sắp tối, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến người đàn ông rùng mình một cái, rồi luống cuống chạy lên cầu——

Chỉ thấy hắn vừa chạy đến giữa cầu thì chân như vấp phải gì đó, trong chớp mắt ngã lăn xuống.

Ngã một cú thê thảm từ đỉnh cầu hình vòm, đầu chúi xuống trước, lăn lông lốc một vòng… cuối cùng "BỐP" một tiếng, đầu đập mạnh xuống con đường lát đá dưới chân cầu, ai nhìn thấy cũng phải rùng mình thay.

Ngay sau đó, Triệu Đại Miêu với biểu cảm như thể “linh hồn đã được tẩy rửa”, lao tới, dùng sợi dây nilon xin từ ông lão nhặt ve chai, nhanh chóng trói gọn tên kia lại.

Ở phía bên kia, ông lão nhặt ve chai đang cầm điện thoại anh ta livestream, mặt mày đầy vẻ sững sờ không nói nên lời.

Bình luận trên livestream cũng bùng nổ, chỉ là——

[ Ông ơi! Ông cầm ngược điện thoại rồi aaaaaa!] [ Má ơi! Âm nhạc âm phủ song tấu gì đây, nghe như đám ma với đám cưới đụng nhau vậy, con cái nhà ai học thứ này thế!] [ Á á á! Hành hạ động vật! Đánh chết hắn đi!]

Ông lão còn đang đờ người cầm điện thoại, thì cách đó không xa lại xảy ra một trận hỗn loạn——

Giống như trong phim, lực lượng cứu viện luôn đến cuối cùng, lần này cũng không ngoại lệ, người đã bị bắt, livestream cũng đang hot, các bên cuối cùng mới lục đục kéo đến, tụ tập trong công viên nhỏ này…

Lúc Thẩm Sơ thổi đỏ cả mặt, kéo Tạ Thời Minh chui ra khỏi bụi cỏ từ phía bên kia, thì thấy một đám người đang chạy về phía cậu — tài xế nhà cậu, tài xế nhà Tề Nguyên Tư, cô giáo Tiểu Hoa…

Thậm chí cả anh cả, anh hai và anh ba của cậu cũng đến?!

Gì thế này?!

Cậu chỉ thổi kèn xô na một lúc thôi mà, sao tin tức lan nhanh vậy?!

[ Phóng viên đài chúng tôi xin gửi đến quý vị bản tin mới nhất——] [ Tính đến 18:32:15 hôm nay, tại công viên Lâm Tây, đường Bắc, khu Trung Nam đã xảy ra một vụ hăng hái làm việc nghĩa… kẻ gây án là một người chèo thuyền ở góc đông nam công viên Lâm Tây. Do bất mãn với việc ngày càng nhiều người nuôi chó mèo làm ảnh hưởng đến công việc chèo thuyền, tâm lý người này trở nên vặn vẹo và đã trút giận lên các con vật vô tội…] [ Phóng viên đài chúng tôi xin nhắc nhở: Hãy quan tâm đến sức khỏe tinh thần, chú trọng điều tiết cảm xúc. Nếu không thể giải tỏa cảm xúc tiêu cực và trạng thái tâm lý xấu, xin hãy liên hệ với bệnh viện tâm thần số một thành phố B qua số điện thoại 666xxxxx666…]

Công viên Lâm Tây chưa từng náo nhiệt đến vậy, bên ngoài đông nghịt xe cộ.

Không còn cách nào khác, cảnh sát trực ban phải gọi cả đội cảnh sát giao thông đến giữ trật tự, còn phải dọa mọi người là sắp tối rồi, mau về nhà thu quần áo đi, đêm nay có mưa đấy.

Người dân xem náo nhiệt chỉ "ồ" một tiếng, không ai chịu rời đi.

Dù chỉ có thể rướn cổ lên nhìn cũng được, bên trong có chuyện hấp dẫn mà——

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng chạy đến.

Nhóc mập bị lôi lên ghế dài trong công viên, đứng đó, khoanh tay chịu phạt, Tạ Thời Minh bị Thẩm Minh Châu liếc một cái cũng tự động trèo lên ghế, đứng cùng tư thế, cả hai cúi đầu nghe mắng.

Bên cạnh, Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đứng nhìn, thi thoảng còn gật gù tỏ vẻ đồng tình.

Còn Tô Lạc Duyệt thì cùng Hà Lâm và cảnh sát trao đổi, cùng tham gia còn có Chung Uyển vừa kịp chạy đến——

Hai ngôi sao nữ đứng cạnh nhau, liên tục bảo đảm về sau sẽ trông con cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện tương tự, thái độ nhận lỗi thành khẩn, thái độ bảo đảm kiên quyết khiến cậu cảnh sát trẻ đỏ mặt, không biết phải nói gì.

Cảm giác như không phải anh ta đang giáo dục người ta, mà là được hai vị mỹ nữ dỗ dành vậy…

“Thôi được rồi, tạm thời như vậy đi.”

Cậu cảnh sát trẻ vội ngậm miệng lại, cảm giác nếu nói nữa là sẽ bị hai bà cô này dắt mũi mất.

Bên kia, Nhan Dương và Triệu Đại Miêu đang cùng cảnh sát lấy lời khai.

Tên đàn ông bị ngã từ cầu xuống cũng đã tỉnh lại.

Không biết ai buộc dây giữa cầu, cú ngã đó thực sự không nhẹ, tỉnh lại rồi mà vẫn còn choáng váng la hét, nói hắn ta cùng lắm chỉ bị phê bình giáo dục, còn định kiện bọn họ tội cố ý gây thương tích.

Cậu cảnh sát trẻ “chậc” một tiếng, cũng không xem lại mình đã chọc phải ai, còn đòi kiện người ta?

Nên lo nghĩ xem sau này làm thế nào để sống yên thân đi.

Chỉ e rằng cả thành phố B chưa chờ được đến lúc đó.

Chỉ cần xét tính chất sự việc thì rất đơn giản, chỉ là toàn bộ quá trình và kết quả lại quá "đặc biệt", đến giờ vẫn còn ai đó đang phát đoạn nhạc "tẩy rửa tâm hồn” đó, chẳng rõ truyền từ đâu ra.

Thẩm Minh Châu nghe đến đau cả đầu.

Bởi vì nghe thấy là lại nhớ đến hai thằng nhóc nhà mình, khi đó chỉ cách tên b**n th** kia chưa đến hai mét!

Nếu tên đó không chạy lên cầu thì sao? Nếu hắn tỉnh táo lại và nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì sao? Nếu trước khi chạy lên cầu, hắn đã nhìn thấy hai đứa nhóc đang trốn trong bụi cỏ thì sao?!

Thẩm Minh Châu mắng một trận um sùm, chọc đầu từng đứa mắng.

Thẩm Sơ dùng đôi bàn tay mũm mĩm che lại đầu: “Nhưng mà… không có chuyện gì xảy ra mà, hơn nữa bọn con cũng đã thành công——”

“Còn dám cãi!”

Thẩm Minh Châu tức giận lại chọc một cái lên đầu nhóc mập.

Thẩm Sóc: “Thành công rồi, còn nổi tiếng nữa, em đoán xem khả năng ông nội thấy chuyện này là bao nhiêu?