Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 69

Chương 69

Nhưng hôm nay chuông báo thức còn chưa kịp reo, Thẩm Sơ còn chưa mở mắt, cái tai nhỏ đã nghe thấy một trận ồn ào.

Nhóc mập đá chân, xoay người, muốn giấu tai đi, nhăn nhó mày, nhắm chặt mắt, ngọ nguậy lung tung.

Chẳng mấy chốc, có một đôi tay đưa tới, che kín hai tai cậu nhóc lại.

Ngay lập tức, xung quanh yên tĩnh hẳn.

Thẩm Sơ cũng không ngọ nguậy nữa, tiếp tục ngủ khò khò.

Tạ Thời Minh thì không ngủ lại được, vừa che tai Thẩm Sơ, vừa cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra cũng chẳng nhìn thấy gì.

Tuy cửa sổ mở, nhưng có rèm che, chỉ lọt được ánh sáng chứ không nhìn thấy tình hình bên trong hay bên ngoài.

Nhưng nghe âm thanh thì có vẻ như tiếng ồn đó phát ra từ chân núi.

Ngọn núi này thực ra không cao, từ lưng chừng núi là có thể nhìn thấy chân núi, khoảng cách cũng không xa, nên giờ không rõ dưới kia có chuyện gì, mà ở trong khu ký túc xá vẫn nghe rõ tiếng ồn.

“Lại đến nữa rồi.”

Phía sau vang lên một giọng nói khe khẽ.

Tạ Thời Minh quay đầu nhìn lại, thấy người vừa nói là Giản Hành.

Anh ta cũng liếc ra ngoài cửa sổ, rồi tặc lưỡi một tiếng, khẽ nói với Tạ Thời Minh: “Mấy hôm nay cứ ầm ĩ suốt.”

Bên cạnh, Thẩm Dật ngáp một cái, dụi mắt hỏi: “Chuyện gì thế?”

Thẩm Tùy cũng mở mắt: “Họ làm loạn cái gì vậy?”

Nhìn sang bên kia, Triệu Hân Du mắt còn chưa mở hẳn, nhưng Thẩm Sóc thì đã dậy từ sớm, lúc này cũng đang nhìn sang đây.

Giản Hành nhìn nhóc mập vẫn đang ngủ, hạ giọng giải thích: “Ngọn núi này trước đây không phải là bãi rác sao, rác trên núi đều do một thôn sau núi đổ lên, nhưng núi này thực ra là đất tư nhân, chỉ là không quản lý nổi nên mới thành ra như vậy.”

“Trước kia đạo diễn Hứa mua lại ngọn núi này từ chủ cũ, mất hơn hai năm mới xây dựng được như bây giờ, sau khi quay xong phim còn có thể tiếp tục khai thác kiếm tiền. Nhưng con trai của người bán đất không chịu, tìm đến đây nói rằng ngọn núi này không phải do anh ta đồng ý bán, là cha già hồ đồ bị lừa, tóm lại là muốn đòi lại ngọn núi đã bán.”

“Bây giờ vẫn còn đang quay phim, bất kể xét từ phương diện nào thì đạo diễn Hứa đương nhiên không thể đồng ý, kết quả là bên kia cứ kéo người đến gây sự. Ban đầu còn dò xét, giờ thì ngày càng quá đáng, tuy không làm nên chuyện gì nhưng rất phiền, hơn nữa mấy người đó toàn là người trong thôn, gọi cảnh sát đến cũng chẳng có tác dụng.”

“Họ sẽ nói là chỉ đến xem thôi, không làm gì cả, cùng lắm bị cảnh sát cảnh cáo miệng vài câu, chờ cảnh sát đi rồi thì lại kéo đến quấy rầy đoàn phim tiếp, đúng là một lũ lưu manh vô lại.”

Lúc này Triệu Hân Du đã tỉnh táo hẳn.

Anh vừa mới đến hôm qua, lần đầu nghe chuyện này, lập tức tức tối đập mạnh xuống giường ——

“Chẳng phải rõ ràng là muốn chiếm lợi sao!”

“Trước kia không lo nổi dân trong thôn mình, để mặc bãi rác đó, giờ bãi rác được cải tạo, sau này có khi còn thành điểm du lịch kiếm tiền, thế mà lại muốn đổi ý đòi lại à? Mặt dày thật đấy!”

Triệu Hân Du còn định nói nữa thì thấy Giản Hành giơ ngón trỏ lên "suỵt ——" một tiếng.

“À à.”

Triệu Hân Du vừa che miệng, vừa lí nhí hỏi nhỏ: “Hôm qua bọn em đến sao không thấy mấy người đó? Họ chỉ đến làm loạn buổi sáng sao? Sáng sớm như thế này mà cũng…”

Giản Hành kéo dài giọng "Ừm" một tiếng ——

“Đúng là bắt đầu từ sáng, mà càng ngày càng quá đáng, nhưng đến chiều lại rời đi.”

Giản Hành nghiêng đầu, cảm thấy bọn họ đúng là đúng giờ thật.

“Thì cũng phải về nhà ăn cơm chứ?”

Một giọng nói non nớt vang lên.

Giản Hành và mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Sơ đã tỉnh.

Không biết tỉnh từ lúc nào, cậu nằm trên giường “đảo mắt” nhìn mọi người.

Gọi là “đảo mắt” vì nhóc mập vừa rồi lăn lộn một hồi, đầu gối lên bụng của Tạ Thời Minh, còn cọ cọ nữa, nên giờ là chân hướng ra cửa sổ, đầu hướng về phía bọn họ.

Thấy mọi người đang nhìn mình, Thẩm Sơ lại cố gắng rướn người, hai bàn chân nhỏ đạp một cái, chẳng mấy mượt mà nhưng vẫn bò được tới cạnh chân Tạ Thời Minh, tiếp tục ngửa đầu nhìn mọi người: “Không thể đuổi họ đi hẳn được à?”

Giản Hành cúi người chọc nhẹ vào chóp mũi nhóc mập: “Bé con, em có biết câu 'rồng mạnh không ép được rắn làng' là gì không?”

“Vậy thì đừng cho họ về nhà ăn cơm nữa.”

Thẩm Sơ vỗ bụng mình: “Người ta đói rồi, thì dù có là rắn làng thì cũng phải rũ xuống thôi.”

Giản Hành “phì” một tiếng, lại chọc vào bụng nhỏ của Thẩm Sơ: “Em còn biết ‘rũ xuống’ là gì à?”

Nhóc mập chớp mắt, giơ tay nhỏ ra: “Là vầy nè~~~”

Chỉ thấy cánh tay trắng tròn run run như miếng rong biển, sau đó từ trên xuống dưới, từ từ rũ xuống… thịt trên tay rung rung như đậu hũ non.

Giản Hành hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được ——

“Đáng yêu quá đi mất! Cho anh cắn một miếng đi…”

Nhóc mập sợ tới mức, vội rụt tay lại, quay đầu vùi mình vào bụng Tạ Thời Minh.

Nhưng lo trước quên sau, bị Giản Hành cấu mấy cái vào mông.

……

Mấy ngày nay chuyện có người gây rối, đoàn làm phim đều biết cả, nhưng đạo diễn Hứa luôn bảo vệ các diễn viên rất tốt, không để họ tiếp xúc, hơn nữa mỗi lần đám người đó tới quấy phá đều có người “mời đi”.

Chỉ là bên này muốn giải quyết, bên kia lại không chịu hợp tác.

Lại còn dựa vào thân phận người địa phương, hành vi vô lại không che giấu chút nào, cứ như thể không trả lại ngọn núi thì đừng hòng yên ổn quay phim ở đây, giống như con ruồi tuy nhỏ nhưng thực sự rất phiền.

Nhưng chuyện này không phải việc mà mấy đứa nhỏ như Thẩm Sơ cần quan tâm, huống chi còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi họ ——

Hôm qua đạo diễn Hứa bận như vậy chính là để trống hai ngày cuối tuần, quay cảnh lúc nhỏ của mấy diễn viên chính, nên hôm nay ba diễn viên chính là Tô Lạc Duyệt và hai người kia đều không có cảnh quay, cũng không đi làm việc khác.