Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 124

Chương 124

Chờ trận đấu bóng rổ kết thúc, cậu liền đeo túi nhỏ lao thẳng vào giữa sân——

“Tạ Thời Minh!”

Chiến thắng này cậu cũng có góp phần, không kích động sao được.

Chống nạnh đắc ý.jpg

Ban đầu Thẩm Sơ định sẽ chạy đến ôm Tạ Thời Minh một cái theo kiểu “tình anh em”, nhưng vừa mới chạy tới trước mặt hắn, đã thấy Tạ Thời Minh cúi người, hai tay vòng dưới mông cậu, nhấc bổng cậu lên——

“Á á! Anh làm gì vậy?!”

Tề Nguyên Tư cũng reo hò chạy tới——

“Thẩm Sơ, tiếng kèn vừa nãy là cậu thổi đúng không?!”

“Mau lên! Anh em mình cùng khiêng Thẩm Sơ lên nào!”

“Haha, tới liền!”

Chiếc túi nhỏ trên lưng Thẩm Sơ không biết bị ai gỡ xuống, ngay sau đó không đợi cậu kịp phản ứng, một đám người cao to lực lưỡng đã xúm lại, cùng nhau nâng bổng cậu lên, còn tung cậu lên mấy lần, dọa cậu hét loạn xạ mà vẫn cười như nắc nẻ.

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các anh em đừng khách sáo!”

“Chỉ là cử động miệng tí thôi mà, hahahaha!”

“Bíp.”

Âm thanh quen thuộc vang lên, nhưng chiếc kèn không còn ở trong tay Thẩm Sơ——

Giản Tử Trạc một tay cầm túi của cậu, một tay cầm kèn xô na, khẽ cười lạnh nhìn sang: “Là cậu à.”

“Thẩm, Sơ?”

Giản Tử Trạc quơ quơ cây kèn xô na trong tay: “Cậu còn biết thổi kèn xô na sao? Là thổi như thế này à?”

Vừa nói vừa định đưa kèn lên miệng thổi, nhưng mắt thì không rời khỏi Thẩm Sơ.

Nhưng giây tiếp theo——Tạ Thời Minh đã tung một cú đấm khiến hắn ta ngã vật xuống đất——

“Giản Tử Trạc, cậu chán sống rồi sao?!”

Gương mặt Tạ Thời Minh lúc này hiếm khi hiện lên vẻ hung dữ khiến ai nấy đều sững người, không ngờ hắn sẽ thẳng tay đấm Giản Tử Trạc…

Sau đó, hai người lao vào ẩu đả.

Rồi chẳng mấy chốc, đánh tay đôi biến thành đánh hội đồng, Tề Nguyên Tư và mấy người  khác cũng xông vào tham chiến.

——Hành động vừa rồi của Giản Tử Trạc, đừng nói Thẩm Sơ thấy ghê tởm, trong mắt người khác cũng là đang khiêu khích!

Tên điên này, không gây chuyện thì chịu không nổi à?!

Vốn dĩ sau trận đấu, số người ở lại sân bóng đã rất đông, giờ hai đội lại đánh nhau, càng thu hút thêm vô số người vây xem, chưa kể còn có người can ngăn, người chạy đi báo tin… nói chung là vô cùng hỗn loạn.

Trận đấu lần này tại sân bóng rổ Hoành Đại vốn do Hội sinh viên Hoành Đại phụ trách phối hợp.

Trước đó lúc đàm phán với đối phương, Thư Đồng Đồng đã được nhắc nhở  nhiều lần là không được xảy ra chuyện gì dư thừa, kết quả bây giờ…

Cô suýt nữa tối sầm mặt!

Trời đánh mà! Đám này không có chỗ trút hormone sao?!!

A a a!

Thư Đồng Đồng tức đến mức muốn xông lên can ngăn, nhưng bị Thẩm Sơ kéo lại——

“Để tôi, con gái như cậu lao vào nhỡ bị thương thì sao.”

Vừa nói vừa đẩy cô ra sau, tự mình lao lên tách người.

Nhưng cậu quên mất, dù thân thể cậu đã cao lớn hơn, vóc dáng cũng không thấp, nhưng so với người chơi bóng rổ thì vẫn có chút chênh lệch, hơn nữa dù thể lực của Thẩm Sơ khá ổn vì thường đi đây đi đó ở nước ngoài, lại bị cậu ruột cho ăn uống quá mức…

Tóm lại là—— giá trị vũ lực tạm ổn, nhưng không đủ sức “trấn” người.

Kết quả đúng như dự đoán, mới lao lên chưa được nửa phút, cậu đã bị ai đó hất văng ra mấy bước.

Thấy sắp không trụ vững, suýt nữa ngã ngồi ra đất——

Lại bị một người vòng tay đỡ lấy eo, kéo vào lòng.

Ơ?

Ai vậy?

Thẩm Sơ vừa quay đầu, liền nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai——

“Sư huynh, bảo họ dừng lại đi.”

“Dám bắt nạt đứa trẻ nhà chúng ta.”

Nói đến chuyện “kèn trỗi dậy, ai còn dám tranh phong”, đó là chưa mang chiêng ra thôi.

Vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng “keng keng keng——” đinh tai nhức óc.

Tuy không có pháo hay trống, nhưng cũng đủ điếc tai, doạ Thẩm Sơ đến mức giật nảy cả mình. Nhưng rất nhanh, có một đôi tay rộng lớn, ấm áp che lấy tai cậu.

Thẩm Sơ tròn mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người bên cạnh là ai——

“Anh ba!”

Ôi trời, cậu còn chưa kịp đi tìm Thẩm Tùy, vậy mà lại gặp anh ngay ở đây.

Vẫn là dáng vẻ như xưa.

Vóc dáng ráo gầy, mắt phượng lạnh nhạt, ánh nhìn đầu tiên đã khiến người ta có cảm giác xa cách.

Ừm, vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng của cậu.

Thẩm Sơ chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Anh ba, thấy em có bất ngờ không?”

“Em về nước sớm đấy!”

“Ban đầu định đợi trận đấu kết thúc mới đi tìm anh… À đúng rồi! Anh trai vẫn còn đang đánh nhau kìa!”

Thẩm Sơ nói xong, liền ngó nghiêng xung quanh.

Rồi lại kéo tay áo Thẩm Tùy——

“Anh ba, anh đừng đi vội! Có người bắt nạt bọn em!”

Cậu bận tối mắt tối mũi, chỉ muốn kéo Thẩm Tùy đi tìm Tạ Thời Minh.

Thẩm Tùy chỉ im lặng nhìn Thẩm Sơ, giống như thấy được cậu nhóc mũm mĩm chạy vòng vòng trong ký ức, trong mắt không khỏi ánh lên ý cười dịu dàng.

Anh vươn tay kéo Thẩm Sơ lại: “Yên tâm, cựu Hội trưởng danh dự của Hội sinh viên cũng có mặt ở đây.”

“Hả?”

Chỉ thấy bên phía Giang Thành Túc không biết từ lúc nào đã đeo băng đỏ ở tay, tay còn gõ chiêng liên hồi, cuối cùng cũng tách được đám người đang đánh nhau ra. Sau đó, những người khác của Hội sinh viên nhanh chóng tiến vào, giải tán đám đông, chỉ huy đâu ra đấy.

Chờ người giải tán hết, Thẩm Sơ lập tức chạy nhào tới.

“Tạ Thời Minh!”

“Anh không sao chứ?!”

Tạ Thời Minh mím môi, lau vết máu ở khóe miệng, kéo Thẩm Sơ lại gần, khẽ nói:

“Không sao.”

Bên kia, Giản Tử Trạc nhổ một ngụm máu, nhìn Tạ Thời Minh rồi lại liếc sang Thẩm Sơ:

“Này, là anh cậu đánh tôi trước đấy, hiểu không?”

Thẩm Sơ giả vờ không nghe thấy, thậm chí không thèm liếc lấy một cái.

“Anh ba cũng tới."