Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 91

Chương 91

"Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi chỉ muốn biết dây đàn guitar của tôi vì sao lại bị đứt thôi.”

Thẩm Đật có chút bực bội, từ tiệc sinh nhật hôm qua tâm trạng đã không tốt rồi. 

Hôm nay lại gặp chuyện như vậy, lại đúng là món quà mà nhóc mập cùng A Minh tặng bị hỏng, khiến anh ta càng khó kiềm chế được cảm xúc. Anh ta chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, rõ ràng quản gia Chu đã điều tra rõ ràng rồi, vậy mà hai người này còn muốn chối?

Điều này khiến Thẩm Dật cảm thấy có chút không hiểu được. 

Anh ta chỉ muốn sau khi làm rõ mọi chuyện, người kia thành thật xin lỗi anh ta một tiếng là được rồi, tại sao cứ phải quanh co mãi vậy?

“Thiếu gia Tiểu Dật, cậu định ép con trai tôi phải nhận tội sao?”

“Tôi đã bảo nó xin lỗi cậu rồi mà.”

Đối mặt với vẻ mặt đầy tủi thân “như bị ức h**p” của Chúc Phương Trân, Thẩm Dật không nhịn được mà trợn tròn mắt.

“Tôi…”

“Oa, đây là đang tra án sao?”

Lúc này Thẩm Sơ vỗ tay, bò xuống ghế sofa đi qua bên cạnh Thẩm Dật, còn chen chen vào người anh mình, ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi: “Anh hai, tra án không phải là chuyện của cảnh sát sao?”

“Em biết cách tra án đó nha!”

Nhóc mập giơ tay nhỏ lên: “Cảnh sát sẽ kiểm tra dấu vân tay, vân tay của mỗi người đều không giống nhau!”

“Còn nữa còn nữa, cảnh sát sẽ tra khảo, đưa từng người chúng ta đi thẩm vấn, ai nói dối sẽ bị bắt lại đúng không?”

“Vậy em có bị đưa đi thẩm vấn không? Nhưng em có bằng chứng ngoại phạm nha!”

Thẩm Dật ôm trán: “Em còn biết cả ‘bằng chứng ngoại phạm’ nữa à?”

“Biết chứ biết chứ! Em biết nhiều lắm!”

Nhóc mập chống nạnh, chỉ vào cây đàn guitar gỗ trên bàn trà: “Ai từng chạm vào cây đàn đó, chú cảnh sát đều có thể điều tra ra, ai nói dối cũng sẽ bị phát hiện—”

Chưa dứt lời, sắc mặt của Tạ Tuấn Trạch đã tái nhợt trông thấy.

Do còn nhỏ nên không chịu được dọa dẫm, chỉ mấy giây sau đã quay người ôm chặt chân mẹ mình mà khóc òa lên, la hét đừng để cảnh sát bắt cậu ta đi. Dù không nói gì thêm, nhưng ai làm đứt dây đàn thì đã quá rõ ràng rồi.

Sắc mặt của Chúc Phương Trân cũng đầy xấu hổ và khó coi.

Sau đó bà ta đột nhiên túm Tạ Tuấn Trạch lên, làm trò trước mặt mọi người bắt đầu đánh cậu ta—

“Mẹ đã bảo con đừng nói dối! Con còn dám nói dối nữa à!”

“Mau xin lỗi mấy vị thiếu gia đi!”

“Dù con sợ bị mắng cũng không được nói dối! Mấy vị thiếu gia đâu phải người xấu, sẽ không truy cứu … Mau! Nhanh xin lỗi đi, có nghe thấy không?!”

Vừa đánh vừa nói, cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Quản gia Chu thật sự cạn lời, làm như bọn họ là người xấu không bằng.

Làm hỏng đồ của người khác không những không chủ động xin lỗi mà còn định che giấu, dối trá lừa qua chuyện. Giờ che giấu không nổi thì Chúc Phương Trân lại ở đó làm bộ làm tịch, kẻ xướng người hoạ, thật sự khiến người ta ghê tởm.

Hơn nữa… cuối cùng Tạ Tuấn Trạch đúng là đã xin lỗi, nhưng ánh mắt đỏ hoe nhìn bọn họ—

Dù bên trong Thẩm Sơ là một người trưởng thành, nhưng bị nhìn như vậy cũng thấy rợn người… Đó là ánh mắt đầy ghen tị và thù hận, đặc biệt là đối với cậu và Tạ Thời Minh.

Trước kia Tạ Tuấn Trạch cũng như vậy sao?

Hồi trước còn làm “bạn” với cậu lâu như thế.

Thật không ngờ…

“Thà đừng gọi họ đến hỏi chuyện thì hơn.”

Sau khi họ đi rồi, Thẩm Dật không nhịn được mà bĩu môi, ban nãy anh ta vẫn nhịn không lên tiếng bảo dừng lại, đã làm bộ cho anh ta xem, thì cũng nên xem đến cuối cùng chứ, vậy mà giờ lại thấy thật vô nghĩa.

Anh ta chỉ muốn một lời xin lỗi, mà sao lại thành ra thế này.

Thẩm Sơ giơ cánh tay nhỏ lên xoa xoa đầu Thẩm Dật, làm tóc anh ta rối tung như tổ quạ, an ủi người theo phong cách cực kỳ hoang dã, khiến Thẩm Dật phải nhéo thịt bụng cậu mới hả giận.

“Anh hai, trong mắt họ, chúng ta đang là ‘lấy thế ép người’, chính là đang ức h**p người khác.”

Tâm lý như vậy, Thẩm Sơ hiểu rất rõ.

Dù không thể đánh đồng, nhưng lấy tâm thái trước kia của cậu mà nói, ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy, đứng trước mặt người nhà họ Thẩm—đặc biệt là Thẩm  Sóc, Thẩm Dật, Thẩm Tùy và Tạ Thời Minh—những người gần như sinh ra đã xuất sắc, thực sự rất khó giữ được hòa khí, khó giữ được tâm thế bình thường. Trừ khi bản thân đã buông bỏ, đã nghĩ thông, thì mới có thể thản nhiên đối mặt.

Nếu không, thì sự “đối lập” ấy sẽ để lại dấu vết trong lòng.

Tự nhiên mà thế, trước những người như vậy, đôi khi rất khó để cúi đầu.

Người bẩm sinh đã ưu tú, rất khó để hiểu được những người “ở dưới”.

Nhưng họ cũng chẳng có lý do gì phải hiểu.

Yêu cầu như vậy, vốn đã là vô lý.

Nên giờ Thẩm Sơ đã học được cách hòa giải với chính mình.

Mà cậu cũng khá may mắn, dù trước kia luôn muốn so kè hơn thua, tâm lý cậu cũng chưa từng lệch lạc, dù không cam lòng muốn đuổi theo, nhưng vẫn biết nên nỗ lực đúng hướng, không đi chệch đường.

Mong rằng Tạ Tuấn Trạch cũng sẽ nghĩ thông, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Nếu không thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là chính mình.

Đây được xem như một đoạn sóng gió nhỏ khi quay về. Thẩm Dật gọi người đi mua dây đàn guitar về, chuẩn bị tự mình sửa, coi như cho qua, coi như mình xui xẻo, vì với tình hình vừa rồi, anh ta cũng chẳng tiện “truy cứu” thêm.

Sau đó từng người tự về phòng mình thu dọn đồ đạc.

Quản gia Chu cũng đi các nơi khác xem còn gì cần dặn dò không.

Nhưng vừa mới quay người đi đã bị ai đó giữ lại.

Ông quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Thiếu gia A Minh?”

Tạ Thời Minh đứng sau lưng ông, ngẩng đầu lên: “Ông có thể giúp cháu một việc được không?”

Thẩm Sơ đang ở trong phòng tự dọn đồ, quần áo nhỏ quần áo lót cuộn thành cục ném vào vali, động tác trông thì gọn gàng dứt khoát, nhưng nhìn bên trong vali thì thật sự không dám khen…

Nghe tiếng cửa phòng mở ra, cậu chổng mông lên, đầu cũng không thèm quay lại nói: “Anh ơi, anh đi đâu thế?”