Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 120

Chương 120

Tại Viện nghiên cứu Hoành Đại, Thẩm Tùy bị người ta lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Đi nào, ra ngoài hóng gió tí đi, cắm đầu viết code đến mù cả mắt rồi!”

Thẩm Tùy đẩy nhẹ gọng kính: “Tôi đâu có.”

Giang Thành Túc trừng mắt: “Cậu đeo kính rồi còn nói không?!”

“Đây là kính chống ánh sáng xanh.”

Thẩm Tùy vừa nói vừa tháo kính xuống: “Tôi không muốn đi, vẫn còn nhiều việc phải làm—”

“Những nghiên cứu đó có gấp cũng đâu thể xong trong một sớm một chiều!”

Giang Thành Túc nhất quyết kéo cậu ra ngoài: “Là sư huynh, là đàn anh của cậu, tôi có trách nhiệm giúp cậu kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần. Suốt ngày chui rúc trong phòng thí nghiệm, người sẽ sớm hóa đá đấy, cậu tự xem xem mấy ngày rồi không về nhà?”

“Đời người phải khổ trước sướng sau, tôi tính rồi, sau này tôi sẽ về nhà.”

“…”

Giang Thành Túc thật sự không biết nên nói gì nữa.

Sư đệ của anh ta đúng là chẳng chê vào đâu được: đẹp trai, thông minh, học giỏi, nhưng lại như một cái hồ phẳng lặng – không chút cảm xúc.

Giang Thành Túc thậm chí còn cảm thấy, có khi anh sẽ độc thân, sống chết bên mấy đề tài nghiên cứu cả đời, chứ ngoài nghiên cứu ra, chưa bao giờ thấy anh để mắt hay quan tâm đến bất kỳ người hay thứ gì khác.

“Này Thẩm Tùy, cậu nên ra ngoài nhìn ngắm nhiều mấy cậu trai trẻ tràn đầy sức sống đi. Cảm nhiễm chút tinh thần phấn chấn của họ, chứ không cậu cả ngày chỉ biết nghiên cứu, người ta muốn đến gần cũng bị khí lạnh của cậu dọa cho chạy mất dép!”

“Cậu có nhận ra là rất nhiều đàn em sư đệ, sư muội đều chẳng dám lại gần cậu không?”

Thẩm Tùy nghiêng đầu nghĩ ngợi, chân thành hỏi lại: “Thật à? Tại sao?”

“Còn hỏi tại sao…?”

Giang Thành Túc nghẹn lời: “Cậu có bao giờ nhìn biểu cảm của mình không? Cả ngày cứ mặt lạnh như tiền, ai kể chuyện cười cho cậu nghe, cậu cả ngày cũng chỉ đáp một chữ ‘ừ’. Cảm xúc phẳng lì như cái mặt bàn!”

Thẩm Tùy: “Nhưng hình như chỉ có anh hay kể chuyện cười cho tôi nghe.”

“Thì đó! Càng chứng minh người ta không dám tiếp cận cậu!”

“Cậu không hòa đồng chút nào đâu, sư đệ!”

Vừa trò chuyện, hai người đã ra khỏi Viện nghiên cứu.

Giang Thành Túc vẫn kéo Thẩm Tùy đi về phía sân bóng rổ: “Nên giờ theo tôi đi dạo một vòng, không ra khỏi trường đâu. Tôi nghe nói hôm nay có trận giao hữu bóng rổ giữa hai trường cấp ba – Du Bắc và Nam Hoành, nghe đâu khá hoành tráng đấy! Mà không phải em trai cậu học ở Nam Hoành sao?”

“Trận đấu tổ chức luôn ở sân bóng rổ trường mình, nghe nói giờ đang rất náo nhiệt.”

Thẩm Tùy chớp mắt: “…Sư huynh, anh thật ra là muốn đi hóng chuyện chứ gì?”

“Với lại, tôi về nhà là gặp được A Minh rồi, mắc gì phải tới tận sân bóng nhìn nó từ xa, còn chẳng thấy rõ.”

“Cậu bảo không bị cận mà!”

“Tôi chỉ nói cái kính này chống ánh sáng xanh.”

“…”

Cuối cùng Thẩm Tùy vẫn không chống nổi, bị Giang Thành Túc kéo tới sân bóng rổ.

Dù gì Giang Thành Túc cũng nói là đã nhờ người giữ hộ chỗ đẹp, ngay gần đội bóng rổ Nam Hoành, từ chối mãi cũng ngại.

Chỉ là… vẫn không cảm thấy hứng thú lắm.

Giang Thành Túc nhìn dáng vẻ thờ ơ này, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó thấy Thẩm Tùy đổi sắc mặt, chắc trời đổ mưa máu mất.

Trong sân thi đấu bóng rổ, người càng lúc càng đông.

Không biết tin tức truyền đi kiểu gì, ngoài học sinh hai trường Du Bắc và Nam Hoành, còn lôi kéo vô số người tới hóng chuyện.

Phóng mắt nhìn một vòng – trời đất, toàn người là người!

Thậm chí còn có thể nhìn thấy người giơ băng rôn cổ vũ?!

“Gì vậy trời, mọi người nhiệt tình dữ vậy?! Tôi cứ tưởng mình đến đủ sớm rồi, ai ngờ mãi không kiếm được chỗ ngồi đẹp! Giờ nhìn lại, cảm giác như không còn chỗ trống nào…”

“Sao có thể không nhiệt tình được! Dù đây chỉ là trận giao hữu giữa Nam Hoành và Du Bắc, nhưng hai đội này lại tập hợp đầy nam thần của hai trường, biết bao chị em hóng đấy! Trên diễn đàn bàn tán rần rần luôn rồi. Toàn trai đẹp năm cuối không đó, ai cũng tiếc nuối vì sau kỳ thi đại học, có lẽ sẽ không còn mấy trận thi đấu bóng rổ ‘vừa đẹp vừa chất’ như này nữa đâu!”

“…Vậy là mọi người sợ sau này không còn cơ hội được ngắm nữa hả?”

“Cậu tự nhìn đi: Nam Hoành có Tạ Thời Minh lớp 12, Tề Nguyên Tư cũng lớp 12… Du Bắc thì có Giản Tử Trạc lớp 12, còn có xxx nữa… Tôi nói thiệt, đợi họ tốt nghiệp rồi, Nam Hoành và Du Bắc khó mà lại có đội hình đỉnh như thế này.”

“Nói cũng đúng…”

“Ê, mấy bà còn chưa biết đâu, mới có tin tức mới truyền tới nè – không chỉ có mấy hot boy cấp ba đâu, nghe đâu rất nhiều anh chị sinh viên của Hoành Đại cũng đến sân bóng xem náo nhiệt nữa đó!”

"Ồ… nhưng cũng chẳng có gì đi?”

Người đáp lại có vẻ không mấy bận tâm.

Dù sao trong sân giờ đâu chỉ có học sinh của hai trường, học sinh các trường khác, thậm chí người ngoài còn lén lẻn vào cơ mà.

Nhưng hiển nhiên ý kiến đó đã bị phủ định ngay—

Người kia giơ điện thoại ra, chỉ vào diễn đàn: “Cậu không thấy mấy người Hoành Đại tới đây toàn là nhân vật gì à?!”

“Nhân vật gì cơ?”

“Là Hoành Đại đó! Một khi đã đậu vào trường này, thì ai mà chẳng là thiên chi kiêu tử? Mà trong số đó, những người có tiếng tăm lại càng không phải dạng vừa! Có người muốn thấy cũng không thấy được, mà hôm nay lại xuất hiện ở đây! Cậu biết ý nghĩa của việc gặp họ ở đây là gì không?!”

“Nếu cậu có ý định thi vào Hoành Đại và về sau cũng có thể thi đậu thật, thì đây là cơ hội hiếm có đó – làm quen với các anh chị trước, sau này có đậu vào, quan hệ không chỉ là một mối, mà là một vòng tròn luôn…”

“Mà đôi khi, có những mối quan hệ còn có giá trị hơn cả năng lực!”

“Ở đây có vài giới thiệu về họ này, cậu tự coi đi. Mới chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp mà đã có thành tích đáng nể thế này, tương lai khỏi nói. Chưa kể, gia thế mấy người đó cũng không đơn giản đâu… Không thì sao diễn đàn lại bùng nổ như vậy…”