Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 12 lượt Thẩm Sơ có ba người anh trai thiên tài—anh cả lạnh lùng cấm dục, anh hai độc miệng thâm sâu, anh ba thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ riêng Thẩm Sơ là một người ngu ngốc, cậu cố gắng thể hiện mình xuất sắc như ba người anh, nhưng hóa ra, cậu chỉ là một thiếu gia giả.   Thiếu gia thật, Tạ Thời Minh, đã được tìm thấy từ khi còn nhỏ, lại còn ưu tú hơn tất cả mọi người. Điều này khiến tâm lý phản nghịch trong Thẩm Sơ trỗi dậy. Khi người thân duy nhất muốn đưa cậu ra nước ngoài, cậu không đi theo, để rồi cuối cùng tự hại chết bản thân. Lần này được trọng sinh quay về thời điểm thân phận bị vạch trần, khi cậu vẫn còn là một nhóc con, Thẩm Sơ quyết định chờ đợi người thân duy nhất tìm đến, rồi sẽ ngoan ngoãn theo người đó xuất ngoại.   Trước đó, cậu quyết từ bỏ trả thù, trở thành một con cá mặn chính hiệu!   Ở trường, cậu cùng đám nhóc con kéo bè kéo lũ đánh nhau ——   Anh cả Thẩm Sóc nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: “Ngoài gây rắc rối ra thì em còn làm được gì nữa?”   Thẩm Sơ ưỡn bộ ngực nhỏ mềm mại: “Ha, đàn ông, đừng có dối lòng. Em biết rõ, anh chỉ đang lo lắng cho em thôi.”   Khi bạn học muốn kết bạn với anh hai đẹp trai ——   Anh hai Thẩm Dật cười lạnh chế giễu: “Anh không phải công cụ để em thỏa mãn lòng hư vinh.”   Thẩm Sơ chống nạnh bằng đôi bàn tay bụ bẫm: “Không được, em không cho phép tài năng của anh bị chôn vùi! Đừng nhiều lời nữa, đây là cơ hội để anh thể hiện đấy!”   Bài kiểm tra ở trường xếp hạng bét ——   Anh ba Thẩm Tùy nhìn cậu với ánh mắt đầy bất lực: “Điểm kém thế này, rốt cuộc em có thể làm gì?”   Thẩm Sơ lăn lộn trên mặt bàn: “Nếu em cái gì cũng biết, vậy cần anh làm gì nữa? Không cần nói, em hiểu rồi, anh muốn dạy kèm cho em đúng không? Được thôi, em rộng lượng cho anh cơ hội này đấy.”   Tạ Thời Minh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, ngày càng trở nên trầm lặng và lạnh lùng, ít nói ít cười.   Sau khi học chung lớp, hắn trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Sơ: “Chúng ta giữ khoảng cách đi.”   Thẩm Sơ ôm lấy gương mặt bụ bẫm: “Không, tôi cứ thích ở bên cạnh cậu đấy. Moa moa, chụt chụt!”   Sau này, khi người thân duy nhất trở về tìm cậu, nhóc ngốc hay làm loạn cũng lon ton chạy theo. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 165

Chương 165

Người nhỏ tuổi nhất nhà họ, từ nhỏ đã không phải người dễ bắt nạt… điểm này, ai cũng thấm thía sâu sắc.

Bữa tiệc mừng thọ lần này của ông cụ nhà họ Giản được tổ chức rất hoành tráng, khách mời cũng cực kỳ đông đảo. Nhưng chỉ cần bước chân vào là có thể nhận ra—từng vòng quan hệ nhỏ hẹp, phân chia con người một cách rõ ràng.

Nơi tụ hội này, thực chất là sân khấu của danh vọng và lợi ích.

Cho dù tiệc mừng thọ này lấy danh nghĩa là “chúc mừng” thì cũng không thể tránh được điều đó.

Huống chi, tính chất buổi tiệc này cũng không đơn giản.

Dự án lần này do chính phủ đứng ra dẫn dắt, mức độ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Hai nhà có khả năng giành được lớn nhất, chính là nhà họ Thẩm và nhà họ Giản.

Thế nên lần này, ông cụ nhà họ Giản tổ chức tiệc mừng thọ, còn mời nhà họ Thẩm, nghe nói Kiều Gia Huyên cũng tham dự. Vào đúng thời điểm này, muốn người khác không suy diễn, không bàn tán rôm rả cũng khó.

Đặc biệt là hai “người trẻ” đang rất được chú ý gần đây, cũng theo gia đình đến dự—

Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Những ánh nhìn kín đáo, dò xét và thăm dò, không cách nào tránh khỏi.

Người trong giới này, có nhiều chuyện chỉ cần muốn biết là sẽ biết, huống chi có chuyện chẳng phải bí mật gì.

Ví như con cháu nhà họ Thẩm, ai nấy cũng ưu tú đến mức khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

Ví dụ như đứa nhỏ nhất—con ruột, năm tuổi mới được đón về nhà, thế mà từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là “con nhà người ta”, đúng nghĩa tấm gương mẫu mực.

Khó khăn lắm mới có chuyện để mọi người bàn tán— “thiếu gia giả” do nhầm lẫn mà từng được nhà họ Thẩm nuôi, vậy mà lần đầu tiên thi cử sau khi trở về nước, đã có thể “đạp” “ thiếu gia thật” xuống….

Mới thi xong chưa bao lâu mà đã được đưa đến đây.

Cũng coi như để tăng thể diện.

Không thì sao lại có tin đồn nói rằng—cậu con nuôi không máu mủ này có chút thủ đoạn.

Sau khi trở về nước muốn đứng vững trong nhà họ Thẩm, xem ra đã có hiệu quả rồi?

Đã từng thấy quá nhiều chuyện mờ ám trong các gia đình hào môn, nên khi phải nghĩ theo hướng "tích cực", bọn họ thật sự không tưởng tượng nổi. Hầu hết đều nghĩ theo hướng tiêu cực, chẳng ai tin rằng Thẩm Sơ có thể được nhà họ Thẩm thật lòng chấp nhận, yêu quý, dù xa cách nhiều năm mà tình cảm giữa họ vẫn như cũ.

Chuyện như vậy, nói ra ở nhà khác còn có thể bị coi là trò cười.

Thế nên, ai lại tin được, nhà họ Thẩm đưa hai người đến đây, đặc biệt là vị thiếu gia giả kia, là không có mục đích, muốn mang thì mang?

Đa phần mọi người đều không kiềm được mà suy đoán.

Thậm chí còn tự tin rằng mình đã nhìn thấu tất cả.

Rồi lại nhìn cách Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cư xử với nhau, kiểu gì cũng thấy giống như đang khách sáo, làm bộ làm tịch…

Vị thiếu gia giả này không đơn giản.

Không ít người nghĩ như vậy, chỉ riêng thành tích học tập thôi cũng đủ để chứng minh.

Không chút khách khí, “ đạp” thiếu gia thật xuống, đúng là cái gì cũng dám làm—chỉ không biết là cố ý hay vô tình.

Nếu là cố ý thì lại càng khó lường.

“Anh nói xem bọn họ giờ đang nghĩ gì? Sao em cứ có cảm giác mọi người đều đang nhìn về hướng này vậy?”

Thẩm Sơ len lén thì thầm với Tạ Thời Minh, cảm giác như có vô số ánh mắt đang quan sát…

Không biết có gì đáng xem nữa, chậc.

Câu chuyện không thể tiếp tục vì ông cụ Giản đã đi ra.

Ông cụ Giản đi ra chưa được bao lâu thì Kiều Gia Huyên cũng đến..

Tức thì, toàn bộ ánh mắt trong sảnh đều bị thu hút.

Phải nói rằng, người được chú ý nhất ở thành phố B gần đây, không ai khác chính là vị Kiều tiên sinh vừa đến từ Nam thành.

Cũng chính là bên đối tác đã được xác định trong dự án kia.

Tuy đối phương không có quyền quyết định bên hợp tác còn lại là ai, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định đến kết quả cuối cùng.

Thế nên, ngay khi Kiều Gia Huyên vừa xuất hiện, lập tức đã có người tiến lên bắt chuyện làm quen.

Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội trước mắt.

Dù sao thì—ai mà ngờ được, tranh giành tới giờ, phía Nam thành lại là bên được xác định trước…

Bất kể trong lòng nghĩ gì, lúc đối mặt với Kiều Gia Huyên, ai nấy cũng bày ra dáng vẻ tươi cười.

Thời buổi này, ai nắm tay lái, người đó điều khiển phương hướng.

Không thấy ngay cả ông cụ Giản cũng phải đi đến bắt chuyện với hắn ta sao.

Nhưng có vẻ Kiều Gia Huyên không để ý lắm, vừa vào cửa đã chú ý đến điều gì đó, chỉ nói mấy câu đơn giản với người chủ động bắt chuyện, sau đó cáo từ đi thẳng về một hướng, mục tiêu rõ ràng.

Bước chân của ông cụ nhà họ Giản khựng lại, trên mặt lộ vẻ khó coi.

Mọi người trong tối hay ngoài sáng đều nhìn chằm chằm—

Chỉ thấy Kiều Gia Huyên đi thẳng về phía nhà họ Thẩm…

“Không ngờ lại gặp được ở đây.”

Rốt cuộc là không ngờ thật, hay chỉ giả vờ, chuyện này chẳng ai quan tâm.

Từ lúc tặng quà Trung thu, giữa họ đã có một sự ăn ý, kiểu gì cũng phải gặp mặt công khai một lần mới được.

Lúc này, chính là kết quả của sự ăn ý đó.

Thẩm Sơ vẫn đứng sau lưng Thẩm Sóc, có chút tò mò nhìn vị Kiều tiên sinh này.

Đối phương tuổi không lớn lắm, hình như xấp xỉ cậu của cậu, khí chất nho nhã ôn hòa, rất dễ tạo thiện cảm.

Nhưng mấy hôm nay Thẩm Sơ có nghe Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu trò chuyện, vị Kiều tiên sinh này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong mười mấy năm đã đứng vững ở Nam thành, thậm chí còn hơn cả “có chỗ đứng”, đủ thấy không phải người đơn giản, huống chi không cần nói đến chuyện là đối tác hợp tác của dự án lần này, chỉ riêng cái tên “Kiều Gia Huyên” thôi cũng khiến không ít người muốn kết thân.

Đang nghĩ ngợi thì bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn qua, nhìn thẳng về phía cậu.

Thẩm Sơ theo bản năng sững người.

Chẳng lẽ ánh mắt của cậu quá rõ ràng sao?

Dường như việc cứ nhìn người ta chằm chằm không tốt lắm.

Nhưng còn chưa kịp tỏ vẻ xin lỗi thì đã thấy Kiều Gia Huyên mỉm cười với cậu, nụ cười rất ôn hòa.

Điều này khiến Thẩm Sơ càng sững người hơn.

Có chút không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu đưa tay gãi đầu, theo bản năng cũng mỉm cười với Kiều Gia Huyên.

Kết quả thấy Kiều Gia Huyên hình như cười càng ôn hòa hơn.