Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 630

Chương 630

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Thanh Vũ mang thai đã quá mười tháng tính theo lịch nhân gian, thế nhưng bụng nàng lại chẳng thấy to ra là mấy. Mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, cùng Tiêu Trầm Nghiên dạo chơi khắp nơi.

Hai người không cần dùng pháp thuật để di chuyển mà học theo cách của người phàm, ngồi xe ngựa, để thời gian trôi qua một cách chậm rãi, họ tận hưởng mọi sắc thái của cuộc sống nhân gian.

“Công công của chúng ta bây giờ thật sự tiến bộ rồi.”

Thanh Vũ ngồi trong xe ngựa, cảm thán: “Lại gửi đồ quý giá đến nữa, trách nhiệm, thật là có trách nhiệm!”

Tiêu Trầm Nghiên cầm một cuốn sách, không trả lời.

Thanh Vũ liếc hắn, cười nhạo: “Vẫn đang giận à?”

Tiêu Trầm Nghiên hừ một tiếng.

Thanh Vũ bĩu môi: “Công công nhà chúng ta chẳng qua chỉ muốn huynh có chuyện thì tìm ông ấy, đừng cứ chạy đi tìm bà bà xinh đẹp của huynh thôi mà.”

“Công công nhà chúng ta cũng đâu dễ dàng gì, khi huynh còn chưa ra đời, bà bà xinh đẹp đã vì huynh mà lo liệu đủ điều rồi.”

“Chẳng phải những ngọn núi như Chiêu Diêu, ba ngọn Hoàng Sơn và gia sản hiện tại của huynh đều là công công nhà chúng ta ngày xưa lăn lộn khổ cực mà có sao?”

“Ngày xưa khi ông ấy làm người cũng tốt với huynh lắm.”

“Nghiên mực à, làm nhi tử thì phải rộng lượng một chút.”

“Huynh cứ hẹp hòi như thế, sau này làm sao làm gương cho con cái?”

Tiêu Trầm Nghiên đưa tay lên, nhẹ nhàng véo vào miệng của nàng, “Ham tiền như vậy cũng chẳng phải là tấm gương tốt cho con cái đâu đấy, A La Sát Thiên bệ hạ à.”

Thanh Vũ thở dài một tiếng, đưa cho hắn một ánh mắt kiểu ‘Huynh thật là giả tạo quá đi.’

Hiện tại, công công vô trách nhiệm trước kia đã là chuyện quá khứ, và trong việc hàn gắn tình cảm phụ tử, Già Lam vẫn rất cố gắng.

Nam nhân vốn không khéo léo, nhưng cứ dốc lòng gom góp mọi thứ tốt nhất gửi cho nhi tử, cho tức phụ.

Chỉ có trong chuyện thê tử của mình, Già Lam Đế không nhượng bộ chút nào.

Ý đại khái là:

Ngươi cưng chiều thê tử ngươi.

Ta cưng chiều thê tử ta.

Ngươi có khổ sở thì đi tìm thê tử ngươi, đừng tìm thê tử ta.

Dù sao Thanh Vũ cũng khá hài lòng với tình trạng hiện tại, còn chuyện cạnh tranh giữa hai phụ tử này nàng không tham gia, chỉ đơn giản là ngồi xem kịch.

Mỹ phẩm Obagi
Về chuyện “xương từ bi”, lúc đầu Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên không hề biết, dù sao Già Lam và Nghi Hoàng không phải là người hay nói chuyện với người ngoài, nhưng không thể ngờ được, Thập Nan lại là người lắm mồm.

Dù đang ở Phẩn Trì địa ngục nhưng Thập Nan Đại Đế vẫn không an phận.

Đúng lúc ấy, một làn sương đen luồn vào trong xe ngựa —— chính là âm văn truyền tin.

Thanh Vũ nhìn với vẻ khó chịu, bịt mũi lại, càu nhàu: “Cái thứ gì vậy, Dạ Du này đúng là mùi mốc càng nồng hơn trước!”

Sương đen bị nàng đánh tan rồi lại tụ lại thành một hàng chữ âm văn.

Tiêu Trầm Nghiên vẫn giữ im lặng, nhìn chăm chú vào cuốn sách, không hề nhìn vào thông điệp mà Dạ Du gửi tới, chắc chắn cũng chẳng phải việc gì quan trọng.

Dù sao giờ Dạ Du cũng rảnh rỗi.

“Tiêu nghiên mực! Có chuyện lớn rồi!”

Thanh Vũ lập tức véo mạnh vào đùi phu quân.

Tiêu Trầm Nghiên chau mày, cơ mặt co giật, biểu cảm có phần méo mó. Hắn lạnh giọng hỏi:

“Sao? Là Nhật Du lại chết lần nữa? Hay là Hách Hồng Anh đã có người trong lòng rồi?”

“Sao huynh biết?” – Thanh Vũ cười hì hì – “Tin này là Nhật Du truyền đến, bảo Dạ Du sắp phát điên vì thất tình rồi.”

“Nghe nói Hách nhị để mắt tới một tiểu bạch kiểm, Dạ Du vỡ phòng tuyến luôn.”

Thanh Vũ lắc đầu: “Đáng đời, cái tên đó lề mề dây dưa mãi không chịu tỏ tình, người ta chờ hắn suốt bao lâu, ai thèm đợi hoài không có kết quả chứ?”

Nàng còn chưa cười chê cho đủ, âm văn truyền tin của Dạ Du thật sự lại truyền đến.

Là tin cầu cứu của Dạ Du.

Nhưng không giống như những gì Thanh Vũ nghĩ.

Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Trầm Nghiên, chỉ vào dòng chữ âm văn: “Mỗi chữ trên này ta đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao ta lại không hiểu gì?”

Tiêu Trầm Nghiên nhìn qua, thấy tin từ Dạ Du gửi tới như sau:

—— Khẩn cấp khẩn cấp khẩn cấp khẩn cấp!!

—— Ta lỡ tay biến Hách nhị thành…nam nhân rồi!!

—— Giải quyết thế nào! Phá giải làm sao! Làm sao bây giờ!!