Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 247

Chương 247: Nghiên mực chọc thủng trời rồi ~ Cướp mất kết giới của thiên cung

Khi Tiêu Trầm Nghiên viết xuống hai cái tên “Thần Đồ” và “Úc Lũy”, Hoàng Phong cũng ngây người.

Không chỉ mình nàng mà tất cả những sinh vật không phải con người trong kinh thành đều cảm nhận được một cơn ớn lạnh.

Bầu trời sao lấp lánh di chuyển, hai luồng ánh sao lặng lẽ giáng xuống nhân gian.

Trong mắt hai quỷ tướng bừng sáng, trong thoáng chốc, khí thế của bọn họ càng thêm uy nghiêm, thần phong lẫm liệt.

Bọn họ ôm quyền, hướng về phía Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên mà bái lạy.

“Thần Đồ (Úc Lũy) bái kiến hai vị chủ quân.”

Tiêu Trầm Nghiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình.

Thanh Vũ cười khanh khách, giọng nói trong trẻo: “Đi tuần tra kinh thành đi, từ nay về sau, sự an nguy của dân chúng nơi đây phải nhờ vào các ngươi rồi.”

“Tuân lệnh!”

Thần Đồ và Úc Lũy nhận mệnh, sải bước rời đi, dần dần biến mất trong màn đêm.

Hoàng Phong môi run rẩy, Dạ Du và tiểu Huyền Quy cũng xuất hiện trong sân, thần sắc vô cùng kỳ quái.

Tiêu Trầm Nghiên nhìn về phía Thanh Vũ, đôi mắt phượng hiện lên vài phần nghi hoặc, lại mang theo vài phần ý cười: “Ta cảm thấy… hình như ta vừa làm một chuyện rất lớn.”

“Đúng là chuyện lớn thật đấy.”

Thanh Vũ bày ra tư thế chắp tay cung quyền, đầy vẻ châm chọc: “Không hổ là huynh, ‘Tiêu nghiên mực’, chọc thủng trời rồi.”

Bút phán quan cũng nhịn không được mà thốt lên: “Ta giỏi quá đi mất! Ta thế mà lại viết ra tên của hai vị thần Thượng cổ!”

Tiêu Trầm Nghiên nhìn cây bút vừa lên tiếng, sau đó lại nhìn hai con quỷ một con rùa đang hóa đá.

Hắn khó hiểu: “Quỳ làm gì thế?”

Dạ Du, Hoàng Phong, tiểu Huyền Quy quỳ ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiểu Huyền Quy: “Đầu gối không nghe lời.”

Dạ Du: “Ngưỡng mộ đại lão.”

Hoàng Phong: “Góc nhìn này mới đúng chuẩn của nô gia khi nhìn hai người.”

Thanh Vũ mặc kệ ba tên nhây nhây kia, cầm lại Bút phán quan, giải thích cho Tiêu Trầm Nghiên: “Thần Đồ và Úc Lũy là môn thần thượng cổ. Sao huynh lại nghĩ ra hai cái tên này?”

“Hai vị thần Thượng cổ này vẫn còn sống à?”

“Làm gì có, chết lâu rồi.”

Tiêu Trầm Nghiên gật đầu: “Nàng từng nói, nếu không có lời mời thì nàng không thể tiến sâu vào hoàng thành, vì đó là quy tắc thiên địa bảo vệ Hoàng đế.”

“Vừa rồi ta chợt nghĩ, đã là quy tắc thiên địa thì tại sao chỉ bảo vệ hoàng thất mà không bảo vệ bách tính?”

“Hoàng đế cũng là người, tất cả đều là chúng sinh, vì sao hắn lại đặc biệt? Nếu kẻ ngồi trong hoàng cung chỉ là một con chó nô lệ của Vu tộc, chẳng đem lại lợi ích gì cho dân chúng, loại người như vậy còn được bảo vệ chẳng phải nực cười sao?”

Đáy mắt hắn ánh lên một tia châm biếm: “Vừa nghĩ đến, hai cái tên này liền xuất hiện trong đầu, thế là ta viết ra.”

“Vậy là huynh vô tình lại làm nên chuyện lớn rồi.”

Thanh Vũ nhịn không được mà bật cười: “Thần Đồ và Úc Lũy là môn thần thượng cổ, có năng lực bảo vệ. Khi xưa bọn họ từng bảo vệ nhân tộc, nhưng sau khi bọn họ ngã xuống, sức mạnh đó không tìm được người kế thừa nên bị thu hồi lại.”

Tiêu Trầm Nghiên nhíu mày: “Thu hồi?”

Thanh Vũ hừ nhẹ, chỉ lên trời: “Tam thập lục trùng thiên của Thần tộc, kết giới thiên môn(cổng trời) của thiên cung chính là do sức mạnh của hai vị đại thần này bảo vệ.”

“Nhưng Thần tộc cũng ‘rộng lượng’ lắm, để giữ vững trật tự, bọn họ vẫn phân phát một chút sức mạnh bằng… một mẩu vụn mũi rồi ném xuống nhân gian, dùng để bảo vệ cái gọi là hoàng thất nhân gian.”

Thanh Vũ nói đến đây, nụ cười dần trở nên rạng rỡ.

“Huynh vừa viết ra hai cái tên này, kết giới thiên môn của tam thập lục trùng thiên lập tức mất cân bằng. Sức mạnh của Thần Đồ và Úc Lũy bị luyện hóa thành mười hai ngôi sao, vừa rồi có hai ngôi đã rơi xuống nhân gian.”

Thanh Vũ giơ ngón tay cái lên, không biết là khen ngợi hay mỉa mai:

“Làm tốt lắm!”

“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta không chỉ đánh một trận sống chết với Vu tộc mà còn phải đấu với Thần tộc đến trời long đất lở rồi!”

Tiêu Trầm Nghiên: “……”

Hắn nhìn hai con quỷ một con rùa đang lặng lẽ rơi nước mắt, vừa kính nể vừa tuyệt vọng, bỗng nhiên hiểu ra.

Không phải bọn họ quỳ vì khâm phục.

Mà là vì sợ hãi.

Khi chạm phải ánh mắt đầy gian xảo của tiểu nha đầu nhà mình, hiếm lắm Tiêu Trầm Nghiên mới có chút chột dạ.

Hình như…

Hắn làm chuyện tốt nhưng lại thành chuyện xấu rồi?