Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 395

Chương 395

Thanh Vũ cầm chùy răng sói vàng trong tay, thử vung lên vài cái rồi lại sờ sờ đầu chùy.

Tê— đúng là nhọn thật!

Nàng nhìn nam nhân đối diện, thấy hắn đốt một lò hương, ánh mắt nàng trở nên khó tả: “Ngươi bị đánh mà còn cần có nghi thức sao?”

“Hương này có thể tĩnh tâm.”

“Tâm của ngươi còn chưa đủ tĩnh?” Nhìn cứ như bị chặt đứt tình căn vậy.

Thương Minh nhìn nàng: “Mỗi lần thấy nàng ta liền không thể tĩnh.”

Nhìn thấy nàng trái tim này liền không thể khống chế, bắt đầu đập mạnh.

Thế nhưng loại tình cảm ấy lại như cách một tầng sương mỏng, rõ ràng là từ trong lòng hắn tràn ra nhưng lại không thuộc về hắn.

Thương Minh hiểu rõ, đó là một bản thể khác, tình cảm của hắn dành cho nàng.

Thanh Vũ chẳng cảm nhận được chút gì gọi là ám muội cả, chuyện đánh Thương Minh bằng chùy nàng đã muốn làm từ lâu lắm rồi.

Giờ cơ hội bày ra trước mắt vậy mà nàng lại thấy có chút kỳ quái.

Cứ có cảm giác nếu nàng đánh xuống, kẻ bị đánh ngược lại sẽ cảm thấy sung sướng.

“Ta có cần phối hợp không?” Thương Minh chân thành hỏi.

Thanh Vũ: “…Hay là, ngươi quỳ xuống đi?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thanh Vũ trực tiếp ném tấm bàn giặt xuống đất, ánh mắt ra hiệu.

Thương Minh nhìn nàng một lúc sau đó vén áo bào, quỳ xuống trên bàn giặt, tư thế rất nghiêm trang và lịch sự, không giống như đang chờ bị đánh mà giống như đang ngồi trên thần tọa, cúi mắt nhìn xuống chúng sinh.

Thanh Vũ quả nhiên ngứa tay.

Nàng đi đến phía sau Thương Minh, xoay xoay cổ, vặn vặn bả vai: “Ta ra tay đây, ăn chùy đi!”

Thương Minh cúi mắt, chờ đợi cú đánh giáng xuống.

Chờ mãi chờ mãi, cơn đau và lực va chạm tưởng chừng sẽ đến lại không hề xuất hiện.

Hắn hơi nghi hoặc, vừa định quay đầu liền cảm nhận được có thứ gì đó sắc bén chà xát ngang hông.

Thương Minh cúi xuống, nhìn cây chùy răng sói vàng đang không ngừng cọ tới cọ lui ngang hông hắn, vẻ mặt khó hiểu.

Giây tiếp theo, cây chùy đột nhiên nâng lên, kẹp vào dưới cánh tay hắn, tiếp tục ma sát điên cuồng.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là ma sát đến mức bốc ra tia lửa, từng sợi chỉ trên áo bào đều bị mài đến sắp bung ra.

Hắn nhìn nữ quỷ phía sau, không hiểu: “Nàng đang làm gì?”

Thanh Vũ hít hít mũi: “Ngươi không sợ nhột à?”

Trong mắt Thương Minh đột nhiên ánh lên ý cười: “Ta sợ nhột sao?”

Hình như… bản thể kia của hắn lại sợ.

Sắc mặt Thanh Vũ đen thui: “Quỳ yên, ta muốn làm thật rồi!”

Thương Minh ồ một tiếng, xoay người ngồi ngay ngắn, gió lướt qua sau đầu hắn, cây chùy răng sói vàng sắp sửa giáng xuống thì hắn đột nhiên cảm giác được điều gì đó liền lên tiếng:

“Chờ một chút…”

Một tiếng vang trầm đục.

Kèm theo đó là tiếng rên nặng nề của nam nhân.

Thanh Vũ cười lạnh: “Đợi cái rắm! Không phải ngươi muốn bị đánh sao? Sướng không?!”

Nam nhân khẽ cong người về phía trước, một tay chống đất, tay còn lại ôm đầu. Quả nhiên là đầu cứng, bị đánh một gậy mà vẫn không chết.

Nhưng dần dần Thanh Vũ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nụ cười trên mặt nàng cứng lại.

Nam nhân chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sắc bén như chim ưng rình mồi.

“Cạch.”

Chùy răng sói rơi khỏi tay.

Nam nhân mặt không biểu cảm nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Vân—Thanh—Vũ.”

Thanh Vũ: “……”

“Chết tiệt!!!”

Nàng nhảy lùi về sau một bước, chỉ vào hắn, tức giận đến đỏ mặt: “Tên cẩu Thương Minh, hắn giở trò! Tiêu Trầm Nghiên, huynh biến trở lại làm gì vào lúc này?!”

Tiêu Trầm Nghiên vừa mới tỉnh dậy đã bị thê tử yêu dấu quất cho một chùy vào đầu, bây giờ trong đầu vẫn còn ong ong đây này.

Trong lòng ngoài tức giận, vẫn là tức giận!

“Xong rồi xong rồi, cú này có đánh huynh ngu luôn không?” Thanh Vũ vội vàng bước tới xoa xoa sau đầu hắn.

“Chết rồi, chỗ này u lên rồi kìa.”

Tiêu Trầm Nghiên nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đến mức có thể khiến tuyết rơi giữa tháng sáu: “Đánh hắn thì chỉ như gãi ngứa, đến ta thì lại bổ đầu một phát, nàng giỏi lắm…”

Đôi mắt Thanh Vũ mở tròn, lập tức ngụy biện: “Tên cẩu Thương Minh kia chắc chắn cố tình đổi chỗ với huynh vào lúc này! Hắn đang chia rẽ tình cảm phu thê chúng ta!”

Tiêu Trầm Nghiên mím môi không nói.

Thực ra, vừa nãy Thương Minh định nhắc nàng một tiếng rằng hắn sắp ngủ, Tiêu Trầm Nghiên sắp thức dậy.

Nhưng chẳng ai cản nổi nữ quỷ nào đó đang phấn khích cả, chùy đã vung lên rồi thì chẳng thể dừng lại!

Kết quả, lỡ tay đánh nhầm phu quân.

Thanh Vũ vừa xoa sau đầu hắn vừa chu môi, đặt một nụ hôn an ủi: “Aiya, ta sai rồi, sai rồi~ May mà mạng huynh cứng, nếu không ta đã thành góa phụ rồi.”

Hôn một lát, nàng đột nhiên bị ôm chặt lấy eo, hơi thở nam nhân cuồng dã, nụ hôn lập tức trở nên sâu sắc bá đạo, đoạt lấy từng chút hơi thở của nàng.

Chỉ là hôn được một lúc thân hình hắn đột nhiên lảo đảo, lệch sang bên, trượt một cái rồi “bịch” một tiếng, ngồi bệt xuống đất.

Một người một quỷ đều sững sờ.

Cả hai cùng quay đầu nhìn tấm bàn giặt đang nằm nghiêng dưới đất.

Thanh Vũ: “Phụt—” Nàng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Tiêu Trầm Nghiên lúc xanh lúc trắng, hai đầu gối tê dại, đùi và bắp chân vừa nhức vừa mỏi, như thể có hàng trăm con kiến đang gặm nhấm, nhất thời không thể đứng dậy nổi, nghiến răng nghiến lợi:

“…Thương Minh bị bệnh à.”

Thanh Vũ: “Hahaha! Không bị bệnh mới là lạ hahaha… Đại bệnh luôn hahaha——”

Nàng cười đến mức sắp đứt hơi.

“Còn cười hả?” Tiêu Trầm Nghiên cũng tức đến bật cười, đưa tay bắt lấy nàng định ‘tính sổ’, kết quả…

Hắn phát hiện bản thân chẳng còn chút sức lực nào, cả người gần như đè lên nàng.

Thanh Vũ kinh ngạc, cố nín cười: “Huynh làm gì vậy? Đừng có giả chết, một gậy này đâu có giết nổi huynh. Ta còn chưa dùng quỷ lực, đừng có giả vờ mong manh.”

Nam nhân th* d*c, khuôn mặt đỏ bừng, nhắm mắt, cắn răng nói: “Chân… tê rồi…”

Thanh Vũ: “Phụt—”

Xin lỗi, bình thường nàng không cười đâu.

Nhưng mà… cái tình huống này thực sự quá buồn cười!

Thanh Vũ cười như một con gà mái nhỏ, cười đến mức nấc cụt, nếu không phải vì ánh mắt Tiêu Trầm Nghiên quá hung dữ, nàng còn có thể cười thêm một lúc nữa.

Cuối cùng, Hoàng đế bệ hạ mạnh mẽ giữ thể diện, từ chối lời đề nghị ‘bế kiểu công chúa’ của nữ quỷ nhà mình, ‘ra lệnh’ cho nàng dìu mình vào giường nghỉ ngơi.

Thanh Vũ đỡ phu quân mềm yếu xinh đẹp của mình lên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng xoa xoa mặt, tránh cười đến cứng miệng.

Vừa nhìn sắc mặt nam nhân, nàng lập tức bấm đùi mình, nhớ lại hết những chuyện đau lòng hai kiếp để cố nén cười.

Tiêu Trầm Nghiên vừa xoa sau đầu vừa nhìn dáng vẻ ranh mãnh của nàng, vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được véo má nàng: “Thấy ta chịu thiệt nàng vui lắm đúng không? Đồ xấu xa.”

“Vui gì chứ? Ta đau lòng lắm đấy.”

“Ta thấy là nàng cười đến đau mặt rồi.”

Vai Thanh Vũ lại rung rung, thấy hắn bắt đầu nheo mắt đầy nguy hiểm nàng vội ho khan, xoay người đè hắn xuống giường, cắn môi hắn một cái.

“Ta xấu xa chỗ nào? Chỗ này à?” Nàng cắn nhẹ môi hắn.

Sau đó cúi đầu, lướt môi trên yết hầu hắn, cảm nhận được hơi thở hắn trở nên nặng nề, yết hầu khẽ trượt lên xuống nàng mới chống người dậy, nhướng mày khiêu khích: “Hay là chỗ này?”

“Huynh muốn ta cũng đối xử với kẻ khác như vậy sao?”

“Đừng hòng.” Tiêu Trầm Nghiên lật người, đè nàng xuống dưới.