Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 303

Chương 303

Thần hồn của Diệu Pháp tiểu thần nữ cứ thoát ra rồi lại trở về thân xác, hết lần này đến lần khác bị dọa đến ngất đi tỉnh lại.

Lẽ ra, Tiêu Trầm Nghiên nên tranh thủ lúc tiểu thần nữ “chết đi sống lại” này mà nhanh chóng rời đi.

Nhưng hắn lại không đi, vì khi nhìn thấy Diệu Pháp hắn mơ hồ nhớ ra một số chuyện.

Sau một lúc, Diệu Pháp tiểu thần nữ buộc phải đối diện với thực tại. Nàng ôm lấy bản thân đáng yêu, xinh đẹp của mình, mặt mày ủ rũ, sợ hãi nhìn Tiêu Trầm Nghiên:

“Hu hu hu, biểu ca, ta sai rồi! Ta không cố ý ăn trộm linh lực châu đâu!”

“Huynh đừng đánh ta được không, ta thật sự đã trông coi kho riêng giúp huynh rất nghiêm túc. Ta chỉ ăn một chút xíu thôi mà, tha cho ta đi hu hu…”

Diệu Pháp tủi thân đến mức khóc như mèo, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông chẳng khác nào một con mèo vàng to xác bị dính mưa.

Tiêu Trầm Nghiên mặt không đổi sắc: “Hà Đồ Lạc Thư đâu?”

Diệu Pháp thoáng biến sắc, cẩn thận giơ hai tay lên, một cuộn trục hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Nàng cười gượng:

“Ta… ta chỉ thấy Hà Đồ Lạc Thư đẹp quá nên mượn dùng một chút thôi… thật sự chỉ là mượn mà!”

Tiêu Trầm Nghiên liếc nhìn Ảnh Miêu. Ảnh Miêu lập tức duỗi đuôi ra cuộn lấy Hà Đồ Lạc Thư kéo về.

Bảo vật về tay, Tiêu Trầm Nghiên liền có cảm ứng, không cần mở ra kiểm tra cũng có thể phân biệt thật giả.

Nhưng lúc này Diệu Pháp lại tròn xoe mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào Ảnh Miêu:

“Huyền Miêu Miêu, linh hồn ngươi cũng đã trở về rồi! Ờ, ban nãy là ngươi xì hơi sao?”

Ảnh Miêu lập tức xù lông, giận đến mức kêu lên một tiếng chói tai.

Ký ức của nó cũng giống như Tiêu Trầm Nghiên, đều chỉ là những mảnh vụn rời rạc. Vì vậy khi đối diện với Diệu Pháp, nó chỉ cảm thấy khí tức của nàng quen thuộc nhưng chẳng thể nhớ rõ điều gì cả.

Mà khoan, ta thật sự tên là Huyền Miêu Miêu sao?! Cái tên này nghe chẳng oai phong gì cả!

“Diệu Âm bắt ngươi giao ra chìa khóa, chuyện đó là thế nào?”

Giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Trầm Nghiên cắt ngang dòng suy nghĩ rối ren của một thần một mèo.

Hắn không có ký ức gì về Diệu Âm và Diệu Pháp, nhưng lúc trước tiểu thần nữ này đã tự khai ra không ít thông tin, đủ để hắn suy đoán và đặt câu hỏi.

Diệu Pháp nghe xong, không hề nghi ngờ gì mà tức tối đáp:

“Nàng ta tự cho mình là lớn lắm ấy!”

“Dựa vào việc được Thiên hậu nương nương sủng ái, nàng ta liền coi bản thân là chủ nhân của Bồng Lai. Ta cũng không biết tại sao nàng ta lại biết được chìa khóa kho riêng của biểu ca nằm trong tay ta nữa! Dạo gần đây cứ luôn kiếm chuyện gây khó dễ với ta!”

“Nói gì mà ta không đủ tư cách giữ kho riêng cho biểu ca, bảo vật trong tay ta chắc chắn không bao lâu nữa sẽ bị ta nuốt sạch… Ta có phải loại thần như vậy sao?”

Diệu Pháp tức giận đến mức phồng má, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của Tiêu Trầm Nghiên và Ảnh Miêu, nàng nuốt nước bọt, cúi đầu, nhỏ giọng lí nhí:

“Ừm… ta đúng là loại thần như vậy…”

Bịch!

Nàng quỳ sụp xuống, bụng nhỏ bị ép ra một ngấn thịt mềm mại. Nàng khóc lóc vừa giả tạo vừa đáng thương:

“Biểu ca, ta sai rồi! Huynh đừng giết ta hu hu…”

Tiêu Trầm Nghiên mặt không đổi sắc: “Vậy rốt cuộc ngươi còn ăn vụng cái gì nữa?”

Diệu Pháp ngượng ngùng gãi sau gáy, ánh mắt trốn tránh, giọng nói càng lúc càng nhỏ:

“Thì… những thứ ăn được… có thể tiêu hóa được… đều… đều ăn cả rồi…”

Tiêu Trầm Nghiên khẽ nhướn mày.

Ảnh Miêu phát ra một tiếng meo chói tai: Ngươi là heo tinh à?!

Diệu Pháp xấu hổ, giận dữ cãi lại:

“Huyền Miêu Miêu, ngươi thật vô lễ! Ta tu luyện Thao Thiết thần công, ngươi cũng biết rồi đấy, ta ăn hoài không no, có phải lỗi của ta đâu!”

Ảnh Miêu nghĩ thầm, bổn miêu bây giờ đúng là không biết nha, meo~

Diệu Pháp lại lén lút liếc nhìn Tiêu Trầm Nghiên. Biểu ca lần này trở về cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến ấn tượng cố hữu của nàng về Thương Minh đại biểu ca—tàn bạo, hung ác, b**n th**, lạnh lùng vô tình.

Nàng bứt móng tay, nhỏ giọng thì thầm:

“Biểu ca, chẳng phải huynh từng nói… giúp huynh trông coi kho riêng, huynh sẽ lo cho ta ăn no sao…”

“Vậy ta cũng không coi là ăn vụng đâu nhé! Huynh mất tích lâu như vậy, chẳng lẽ ta lại để bản thân bị đói chết sao…”

“Ồ.” Tiêu Trầm Nghiên bình thản: “Ta từng nói vậy sao?”

“Huynh nói mà! Ta còn lén dùng thuật lưu ảnh ghi lại đấy!” Diệu Pháp đắc ý gật đầu: “Chỉ sợ huynh không chịu nhận thôi!”

“Ừm, ta không nhận.” Tiêu Trầm Nghiên thản nhiên đáp.

Nụ cười của Diệu Pháp lập tức cứng đờ, Hả…? Không nhận… cái gì…?

Tiêu Trầm Nghiên: “Ta không nhận. Nôn hết những gì ngươi ăn ra đây.”

Lời hứa của Thương Minh liên quan gì đến Tiêu Trầm Nghiên?