Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 94

Chương 94: Quế hồng này được nuôi bằng bùn trộn thịt người

Trên gương mặt nàng treo một vẻ nghi hoặc như thật sự không hiểu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại trên dung nhan quyến rũ, không thể không nói, từng cái nhăn mày, nụ cười của nàng đều toát lên phong tình.

Đến cả thái tử phi nhìn cũng âm thầm tán thưởng một tiếng—tuyệt sắc.

Bảo sao Tiêu Trầm Nghiên, một kẻ lạnh lùng vô tình như vậy lại không nỡ ra tay với nàng ta, ngược lại còn giữ bên mình.

Thanh Vũ ra vẻ không hiểu thật: “Thần Thiếp chịu ủy khuất bao giờ?”

Thái tử phi sững người.

Thanh Vũ đứng dậy, lười biếng chỉ tay sang phía đối diện: “Người chịu ủy khuất là các nàng ấy mà.”

Nói xong nàng hờ hững hành lễ với thái tử phi, cười tươi như hoa:

“Xin thái tử phi thứ lỗi, con người thần thiếp tính khí không tốt, không có việc gì thì thích nhìn mấy cô nương xinh đẹp khóc lóc thôi.”

“Hôm nay nhất thời không nhịn được, làm các muội muội sợ rồi, người xem, ai nấy đều khóc như hoa lê trong mưa, thật đáng thương làm sao.”

Nàng vừa nói vừa thở dài, ra vẻ khó hiểu:

“Là thần thiếp bắt nạt người khác, cớ gì lại kéo đến quan viên triều đình? Thần thiếp ngang ngược như vậy, mất mặt cũng là mất mặt phủ Yểm vương, sao lại mất mặt phủ Định Quốc Công?”

“Thái tử phi, thần thiếp thực sự không hiểu, hay người giảng giải cho ta đi?”

Câu nói của Thanh Vũ khiến cả khán phòng chết lặng.

Mọi người đều thấy rõ ràng, bề ngoài thái tử phi như đang ra mặt giúp Thanh Vũ nhưng thực chất là cố tình để tin đồn giữa nàng và Tạ Sơ lan rộng hơn nữa.

Dù hôm nay Thanh Vũ vì lý do gì mà đối đầu với đám tiểu thư này thì sau chiêu này của thái tử phi, tất cả sẽ chỉ nghĩ nàng ta tức giận là vì tin đồn có gian tình với Tạ Sơ.

Dù Đông Cung và phủ Yểm vương bất hòa nhưng vì thể diện hoàng thất, thái tử phi vẫn phải ra tay trấn áp.

Thế nhưng Thanh Vũ lại bất ngờ đi một nước cờ hoàn toàn khác khiến tất cả đều ngơ ngác.

Nàng thẳng thừng nói, đúng vậy, là ta cố ý bắt nạt người khác, vậy thái tử phi người lôi phủ Định Quốc Công vào làm gì?

Mưu kế dù sáng hay tối cũng là mưu, tất cả đều chú trọng che đậy khéo léo, vậy mà nàng lại không theo lẽ thường, một đấm đánh thẳng vào mặt đối phương.

Muốn nàng tự chứng minh trong sạch?

Chứng minh cái quái gì, nói gì cũng thành cãi chày cãi cối thôi, nàng liền ném thẳng câu hỏi ngược về phía đối phương.

Ngươi muốn chơi tâm kế với ta? Ta sẽ xé toang tâm kế của ngươi.

Bây giờ vấn đề đã chuyển sang thái tử phi—người bắt nạt đã tự nhận tội, vậy mà người, chủ nhân buổi yến tiệc hôm nay lại xử trí không công bằng, còn tùy tiện gán tội cho người khác, lại còn vô duyên vô cớ kéo phủ Định Quốc Công vào, rốt cuộc là có ý gì?

Khắp yến tiệc im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thái tử phi, trong mắt đám tiểu thư có vài phần oán trách. Đến lúc này dù có ngu dốt cũng đã nhận ra—bọn họ chỉ là công cụ.

Đông Cung muốn đấu với phủ Yểm vương, còn bọn họ thì bị thái tử phi lợi dụng.

Nói về tủi thân, đúng là bị Thanh Vũ dọa sợ mất mặt một chút, nhưng dù gì họ cũng là người khơi chuyện trước.

Xét cho cùng, Thanh Vũ đường đường là vương phi, phạt họ cũng là hợp lý hợp tình.

Nhưng bị thái tử phi lợi dụng thế này, danh tiếng của Yểm vương phi và Tạ Sơ bị hủy thì danh tiếng bọn họ cũng chẳng khá hơn!

Đều là tiểu thư chưa xuất giá, ai muốn mang tiếng lắm điều?

Huống hồ lời đó vốn là do Sử Thúy Vi nói, bọn họ chỉ nghe theo thôi, vậy mà cũng bị liên lụy, dựa vào cái gì chứ?

Lần này nỗi ấm ức là thật, mà người gây ra nỗi ấm ức ấy lại chính là thái tử phi!

Sắc mặt thái tử phi thoáng chốc trở nên khó coi, nàng ta hoàn toàn bị đẩy vào thế bí.

Thu hồi lệnh phạt? Nhưng đám hạ nhân kia đã bị lôi ra đánh đòn rồi.

Trừng phạt Thanh Vũ? Vậy thì sự việc càng rắc rối hơn.

Bởi vì tất cả đều biết rõ Thanh Vũ dạy dỗ đám tiểu thư này là hợp tình hợp lý. Nếu thái tử phi dám hạ lệnh trừng phạt nàng e rằng vị Yểm vương phi này chắc chắn còn có chiêu sau đang chờ sẵn!

Bây giờ Tiêu Trầm Nghiên đang nắm giữ Hộ Bộ, dù Đông Cung có căm hận phủ Yểm vương gia đến nghiến răng nghiến lợi thì bề ngoài vẫn không muốn hoàn toàn xé rách mặt.

Vì thế hôm nay thái tử phi mới bày ra chiêu này, mục đích là khiến phủ Định Quốc Công và phủ Yểm vương dần xa cách. Dù sao thì, “gió bên gối” chưa chắc đã vô dụng.

Đúng lúc thái tử phi đang khó xử thì bên ngoài chợt vang lên tiếng thét chói tai.

“Lại chuyện gì nữa?”

Một thái giám hốt hoảng chạy vào: “Thái tử phi nương nương, mấy cây quế hồng… quế hồng đều héo rụi rồi!”

“Cái gì?” Thái tử phi biến sắc.

Những cây quế hồng đó là bảo bối của nàng ta, vừa nghe tin đã lập tức chạy đến.

Một phần là vì nàng ta thật sự đau lòng, phần khác, tin tức này vừa hay giúp nàng ta thoát khỏi tình huống khó xử trước mắt.

Thanh Vũ đột nhiên cười quay sang nói với Hách Hồng Anh: “Không phải muốn xem nàng ta khóc sao? Còn không mau theo.”

Hách Hồng Anh sững người, sau đó hít sâu một hơi lạnh, lập tức đứng dậy.

Hai người vừa cử động, những người khác cũng không kìm được sự tò mò nối đuôi theo sau.

Khi đến nơi ai cũng thấy khó hiểu—mấy cây quế hồng rõ ràng còn tươi tốt, sao tự dưng lại héo rũ?

Lúc đám nữ quyến đến nơi, cảnh tượng trước mắt náo loạn khác thường.

Những cây quế trước đó còn nở rộ sắc hồng phấn, giờ đã úa vàng rụng lá không còn chút sức sống. Dưới đất, hoa quế rơi rụng chất thành đống, sắc đỏ hồng hồng, lộng lẫy mà lại mang theo cảm giác quái dị.

Không biết ai đó bỗng khẽ nôn khan một tiếng.

“Mùi gì vậy?”

“Sao lại có mùi thối rữa thế này?”

Sắc mặt thái tử phi càng lúc càng khó coi, nàng ta cũng ngửi thấy mùi lạ, vội vàng đưa tay che mũi miệng.

Đột nhiên có người lên tiếng: “Mùi này… hình như phát ra từ mấy gốc cây khô đó?”

Thái tử phi trầm giọng quát:

“Còn không mau tra xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nàng ta nghiêm giọng hạ lệnh, lập tức có thái giám tiến lên. Càng đến gần cây quế héo, mùi hôi thối trộn lẫn hương hoa càng nồng nặc khiến một số người không nhịn được phải nôn thốc nôn tháo.

Một tiểu thái giám cố nén hơi thở, vén đám hoa rụng ra, định đào đất lên xem bên dưới có gì đang phân hủy.

Đào chưa được mấy nhát, hắn đột nhiên kéo phải thứ gì đó. Hắn theo bản năng giật lên rồi sững sờ đứng chết trân.

Thứ hắn nắm trong tay là một nắm tóc dài.

Bên cạnh có người hét lên thất thanh.

Hắn quay đầu, thấy một tiểu thái giám khác ngã ngồi xuống đất, mặt trắng bệch, sau đó quay sang bên cạnh bò quỳ mà nôn thốc nôn tháo.

Một nữ quyến mắt tinh nhìn thấy rõ thứ tiểu thái giám đào lên, hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Bởi vì… từ trong lớp đất, lộ ra một đoạn ngón tay bị chặt đứt.

Còn nắm tóc kia, rõ ràng là…

Tiếng hét chói tai, tiếng nôn mửa vang lên không ngớt.

Thái tử phi cũng sợ đến mức bụm miệng nôn khan, cơ thể lảo đảo, may có cung nữ bên cạnh đỡ lấy. Đang kinh hãi lẫn tức giận, nàng ta bỗng nghe một giọng nữ yếu ớt vang lên phía sau.

“Thật đáng sợ, chẳng lẽ cây quế hồng này được nuôi bằng bùn trộn thịt người?”

Yểm vương phi, người lúc nào cũng mềm mại yếu đuối, bụm lấy ngực khẽ nôn một tiếng, gương mặt tái mét:

“Lúc nãy trà hoa quế trên bàn tiệc… chẳng phải cũng dùng quế hồng pha sao? Vậy chẳng phải là…”

“Ọe——”

Xung quanh, tiếng nôn mửa càng dữ dội.

An Bình Huyện chủ là người nôn thê thảm nhất—bởi vì khi nãy nàng ta là người uống nhiều nhất!

Thanh Vũ vỗ ngực, nhẹ nhõm nói: “May quá, ta không uống một ngụm nào.”

Hách Hồng Anh: “Hehe, ta cũng không.”

Tất cả nữ quyến: “……”

Các ngươi không uống nhưng bọn ta uống rồi đó!!