Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 58

Chương 58: Bàn tay áp lên vị trí tim nàng

Tiêu Trầm Nghiên nhìn chằm chằm vào thứ “bùn đất” trên đầu ngón tay của Thanh Vũ. Không biết có phải ảo giác của hắn không, nhưng hắn cảm thấy thứ “bùn đất” đó dường như đang sống, chỉ trong chớp mắt, nó như còn phồng lên và to ra một chút.

Những người khác trong miếu đều mờ mịt không hiểu, Bạch Mi thì càng nóng lòng chờ đợi.

Thanh Vũ dùng tay phải kết một kết ấn, thứ “bùn đất” trên đầu ngón tay nàng cuối cùng cũng lộ ra trước mắt mọi người.

“Đây là gì?”

“Tức nhưỡng.” Thanh Vũ thốt ra hai chữ.

Bạch Mi kinh ngạc: “Tức… tức nhưỡng?!”

Bách Tuế không hiểu: “Tức nhưỡng là gì?”

“Trong ‘Hoài Nam Tử’ có ghi chép rằng: Đại Vũ từng dùng tức thổ để lấp lũ lụt. Tức thổ chính là tức nhưỡng, một loại đất có thể hấp thu linh khí trong truyền thuyết, có thể tự sinh trưởng.”

Mọi người lần đầu tiên nghe đến một thứ thần kỳ như vậy.

“Đất mà có thể tự sinh trưởng? Chẳng phải là còn sống sao?” Lục Kiều tò mò: “Nhưng tại sao thứ đất này lại bám vào hồn phách của tiểu quỷ mập?”

Mọi người đồng loạt nhìn Thanh Vũ.

Chỉ thấy nàng nở nụ cười đầy quái dị.

Bút phán quan lập tức tức giận mắng chửi: “Địa phủ được xây dựng trên tức nhưỡng, mà tức nhưỡng thì được giấu sâu trong Vô Gián địa ngục.”

“Khúc Hoàng, cái tên súc sinh đó, hắn lấy đâu ra tức nhưỡng, lại còn mang được nó lên nhân gian? Rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì?!”

“Chả trách Dạ Du lại bị nhốt lại, chỉ có thể nhờ vào việc quấy phá Tư Đồ Kính để truyền tin.”

Giọng nói của bút phán quan đầy lo lắng: “A Vũ, trong tức nhưỡng, quỷ thần hóa phàm. Ngay cả ngươi nếu tiến vào trong đó sức mạnh cũng sẽ bị hạn chế.”

“Sợ gì chứ.” Thanh Vũ lười biếng hừ nhẹ: “Phép tắc của địa phủ không được thì đi đường của nhân gian thôi.”

Bút phán quan không biết Thanh Vũ đang tính toán điều gì, chỉ thấy nàng phủi tay rồi đứng dậy nói: “Ta ra ngoài một chuyến.”

Tiêu Trầm Nghiên cũng đứng dậy theo, Thanh Vũ thấy thế liền cười gian: “Ta đi giải quyết chút chuyện cá nhân, ngài muốn đi canh cho ta sao?”

Bước chân nam nhân khựng lại, bầu không khí trong miếu trở nên ngượng ngùng.

Lục Kiều và Hồng Du vội vàng nói: “Vương phi, chúng nô tỳ đi cùng…”

“Tất cả ở yên đó.”

Thanh Vũ liếc xéo hai nha đầu, một mình đi vào trong rừng.

Trong miếu, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Một đi mất bốn canh giờ, người trong miếu bắt đầu lo lắng, muốn đi tìm nàng nhưng lại không biết nên tìm ở đâu.

Tiêu Trầm Nghiên đứng ngoài miếu, đôi mắt phượng nhìn về phía khu rừng không xa.

Tầm mắt hắn xuyên qua bóng tối, nhìn rõ ràng nữ quỷ mặc giá y trong rừng, cùng với đám tiểu quỷ phía sau nàng ta.

Khuôn mặt của nữ quỷ mặc giá y kia, thực sự quá quen thuộc.

Đó là… Vân Thanh Vụ thật sự.

Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiên trầm xuống, nhẹ nhàng xoay chuỗi phật châu trong tay. Sáng nay tỉnh lại hắn đã nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình.

Sau khi Thanh Vũ hút đi hàn khí trầm tích trong người hắn, cảm quan và thị lực của hắn dường như cũng thay đổi, đặc biệt là đôi mắt—giống như vừa khai mở mắt âm dương vậy.

“Vương gia, hay là để thuộc hạ dẫn người đi tìm Vương phi đi?” Bách Tuế bước tới, cau mày nói: “Trời sắp sáng rồi, vương phi lại chỉ có một mình…”

Tiêu Trầm Nghiên liếc nhìn hắn: “Ngươi lo lắng cho nàng?”

Mặt Bách Tuế lập tức đỏ bừng, lắp bắp phản bác: “Đâu… đâu có! Thuộc hạ không hề!”

Hắn làm sao có thể lo lắng cho nữ quỷ đó chứ!

“Thuộc hạ chỉ là sợ vương phi mãi không quay lại, lỡ việc chính sự mà thôi!”

Thiếu niên mặt búng ra sữa vội vàng biện minh, ánh mắt trêu chọc của mọi người xung quanh khiến hắn chỉ muốn đào một cái hố để tự chôn mình.

“Chà chà, mặt trời mọc từ đằng Tây rồi sao? Phó thống lĩnh Bách Tuế mà cũng lo lắng cho ta à?”

Giọng nói trêu chọc của nữ nhân truyền đến.

Mọi người quay đầu lại, đồng loạt vui mừng.

Tiêu Trầm Nghiên không để lộ cảm xúc mà nhẹ nhàng thở phào, vừa định xỏ lại chuỗi phật châu vào cổ tay, nhưng khi nhìn rõ Thanh Vũ bước ra từ bóng tối, đồng tử hắn bỗng co rút mạnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn sải bước đến, nắm lấy tay Thanh Vũ kéo thẳng vào sâu trong rừng.

Mọi người đều ngơ ngác.

Thanh Vũ chớp mắt, chưa kịp phản ứng gì đã bị người kia đột ngột ôm lấy eo, lưng nàng va vào thân cây phía sau, cằm bị bàn tay hắn giữ chặt.

Đôi mắt phượng sắc bén khóa chặt lấy nàng.

“Nàng đã làm gì vậy?”

Thanh Vũ nhướng mày: “Làm gì là làm gì?”

Bàn tay nam nhân đột nhiên đặt lên má nàng, ngón tay men theo cổ nàng, trượt xuống xương quai xanh, tựa như có chút do dự, rồi cuối cùng lòng bàn tay áp lên vị trí tim nàng.

Hắn bất chợt kề sát, hơi thở phả nhẹ bên tai nàng.

Tiêu Trầm Nghiên nhíu chặt mày—hắn không ngửi thấy mùi hương hoa diên vĩ trên người nàng, cơ thể dưới tay hắn không có hơi ấm, cũng không có nhịp tim.

Tựa như… một cái xác chết!

“Nàng đã làm gì với chính mình?”