Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 380

Chương 380

Tam thái tử Long tộc ngớ người.

Tam thái tử Long tộc chết lặng.

Tiểu Bạch Long run rẩy, mặt đầy vẻ hoảng hốt: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Đây có phải là mơ không?

“Mơ… nhất định là mơ…” Hai hàm răng Lê Kha va vào nhau lập cập. Nếu không phải mơ thì sao Mật Nhi yêu quý của hắn lại có thể biến thành một ác quỷ đáng sợ, chỉ một ngụm đã xé nát hư ảnh của lão tổ nhà hắn…

Không chỉ là xé nát mà còn vò vò tròn tròn, ăn như nhai thịt khô vậy.

“Đồ quỷ chết tiệt! Để lại chút đi! Chừa cho ta với!” Dạ Du tức tối, con quỷ chết bầm này sao lại dám ăn một mình ngay trước mặt hắn!

Thanh Vũ lộ vẻ ghét bỏ, tiện tay ném nửa khối hư ảnh còn lại cho Dạ Du.

Dạ Du vui vẻ ôm lấy ăn một nửa, phần còn lại cất đi, để dành cho huynh đệ ở nhà. Được lợi rồi hắn còn không quên ném một đôi mắt yêu mị về phía Thanh Vũ, giọng điệu lẳng lơ: “Aiz, ngươi hào phóng quá đi, mê chết ta rồi~”

Thanh Vũ nhìn hắn với vẻ ngày càng ghét bỏ, suýt nữa thì muốn đấm hắn một phát.

Lê Kha run rẩy hoàn hồn, hai hàm răng vẫn lập cập va vào nhau, nhìn chằm chằm Thanh Vũ: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”

“Ta ta ta ta ta thì làm sao?” Thanh Vũ hiền từ ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn tiểu Bạch Long, giọng điệu dịu dàng như nước: “Ta chẳng phải vẫn là Mật Nhi của ngươi sao? Tam thái tử sợ cái gì nào?”

Dù Lê Kha có ngốc đến đâu, chưa từng thấy chân dung của La Sát Thiên nhưng cũng biết ấn ký diên vĩ có ý nghĩa gì!

Hắn buột miệng kêu lên: “Ngươi không phải Mật Nhi! Ngươi là quỷ bà bà!”

Thanh – quỷ bà bà – Vũ lập tức sa sầm mặt, túm lấy cổ áo Lê Kha, giọng trầm xuống: “Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội nữa, nói lại xem ta là ai?”

Vị Tam thái tử kiêu ngạo nào từng chịu cảnh thế này, sợ đến mức bật khóc tại chỗ: “Tổ tông! Ngài là tổ tông của tổ tông ta!!”

Thanh Vũ dịu giọng, chỉnh lại vạt áo giúp hắn: “Thế mới phải chứ, nhưng mà bọn ta làm quỷ nhưng không có lộn xộn như Long tộc các ngươi đâu, nên không sinh ra hậu duệ loài rồng được đâu.”

Từ “Mật Nhi của ta” biến thành “tổ tông của tổ tông ta” chỉ trong thời gian ăn một con rồng.

Lê Kha mặt xám như tro, nước mắt lưng tròng: “Các ngài… các ngài lừa ta…”

“Quá khen, quá khen.” Thanh Vũ cười, “Bọn ta cùng lắm là lừa tình cảm của ngươi, không như Long tộc các ngươi, muốn lừa mạng bọn ta cơ.”

Lê Kha im lặng, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Ta không biết cơ quan nơi này có thể lấy mạng các ngài, ta tưởng chỉ là để nhốt các ngài lại thôi…”

Thanh Vũ cũng không nghi ngờ. Tiểu Bạch Long này vẫn còn chút lương tâm, dù có đưa bọn họ đến đây, nhưng đến phút cuối cũng chần chừ không muốn khởi động cơ quan giết người.

Lê Kha đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: “Các ngài đi theo ta.”

Thanh Vũ nhướng mày.

Lê Kha ngẩng đầu nói: “Lúc mới vào đây ta thực sự không nhận ra nơi này. Nhưng khi thấy đầu rồng kia ta mới nhớ ra, đây chính là động phủ của lão tổ nhà ta. Ta đã từng vào đây khi còn nhỏ.”

“Kẻ được gọi là ‘yêu nghiệt’ kia… ta có lẽ biết nó ở đâu.”

Giờ phút này hắn đã chắc chắn, cái gọi là “yêu nghiệt” chỉ là cái cớ do nhị tỷ hắn dựng lên mà thôi, mục đích chắc chắn là để tiếp cận Thương Minh Thái tử.

“Được thôi, ngươi dẫn đường.” Thanh Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã tin lời hắn.

Lê Kha thấy vậy, ngược lại càng luống cuống: “Ngài tin ta thật sao? Ta sẽ không giở trò nữa đâu, Bạch Long nhất tộc ta không muốn bị cuốn vào rắc rối này. Chuyện này ta nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng, có thể nào…

Có thể nào đừng nhớ hận Bạch Long nhất tộc…”

Nụ cười trên mặt Thanh Vũ nhạt dần, lặng lẽ nhìn hắn một lúc, khẽ nâng cằm: “Dẫn đường đi.”

Lê Kha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vị La Sát Thiên này khi cười còn đáng sợ hơn lúc không cười, khiến người ta không đoán được nàng đang nghĩ gì.