Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 256

Chương 256: Bộ não nhỏ của Viêm Lam ngốc đến mức khiến Vu Chân câm nín

Lời của Vu Chân tựa như lời nguyền độc địa nhất.

Đôi mắt của Thanh Vũ lập tức đỏ rực như máu sôi trào từ luyện ngục.

Nàng bấm tay kết ấn, lập tức quỷ lực hóa thành những dây gai đen sắc bén trồi lên từ bốn phương tám hướng đâm xuyên qua thân thể của Vu Chân, ghim chặt nàng ta tại chỗ, như một hình nhân bị xiên lên bởi những dây gai.

Vu Chân ho khan, phun ra một ngụm máu. Một sợi gai đâm chéo lên từ cằm nàng ta, xuyên thẳng qua hốc mắt trái.

Trên mỗi dây gai đều có âm văn lấp lóe, đó là sức mạnh nguyên thủy của địa phủ, cắn xé linh hồn, đau đớn chẳng khác nào bị nghiền nát từng mảnh trong địa ngục.

Thế nhưng Vu Chân vẫn cười: “Kiếp trước ngươi lịch kiếp, ta hại ngươi chết thảm. Kiếp này ngươi báo thù ta cũng là lẽ đương nhiên. Hả giận chưa?”

Thanh Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta, đột nhiên cất giọng: “Trông chừng nàng ta.”

Câu này không phải nói với Vu Chân mà là với một bóng người vừa xuất hiện sau lưng nàng—Viêm Lam.

Khoảnh khắc sau, Thanh Vũ biến mất.

Viêm Lam lạnh lùng nhìn Vu Chân, vung tay, lập tức kéo nàng ta vào thần vực của mình.

Thanh Vũ dùng âm văn gai nhọn đâm xuyên thân thể Vu Chân, quy tắc địa phủ trong những sợi gai giữ chặt lấy linh hồn nàng ta, khiến nàng ta không thể vứt bỏ thân xác mà trốn thoát.

Viêm Lam lại thêm một tầng trói buộc nữa—kéo Vu Chân vào trong thần vực của hắn.

Ngọn lửa mặt trời thiêu đốt thân thể nàng ta, mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập không gian.

Vu Chân nhìn Viêm Lam, vẫn cười: “Lâu quá không gặp, tiểu Kim Ô.”

Viêm Lam chẳng cười nổi, ánh mắt nhìn nàng ta tràn đầy chán ghét: “Lão già Phạn U kia đói đến điên rồi à? Vì một thứ như ngươi mà phản bội địa phủ?”

Viêm Lam tự nhận đầu óc mình không lanh lợi nên hắn chẳng thích dây vào những chuyện rắc rối phức tạp.

Nhưng hắn cũng không phải con chim ngu ngốc.

Trước ngày hôm nay hắn không phải chưa từng nghi ngờ Phạn U bị Vu tộc làm mờ mắt nhưng hắn vẫn không dám tin.

Sau khi đến nhân gian, dù có biết chuyện giữa Phạn U và Vu tộc nhưng Thanh Vũ cũng chưa từng nói quá nhiều với hắn.

Một chim một quỷ đều có sự ăn ý—không nhắc đến chuyện đó.

Nhưng sự thật không thể biến mất bằng cách cố tình tránh né nó.

Từ khoảnh khắc bắt được Vu Chân, từ lúc nàng ta thẳng thắn thừa nhận giao dịch giữa mình và Phạn U, trong lòng Viêm Lam có thứ gì đó vỡ vụn.

Hắn không thể tiếp tục tự lừa mình dối người.

Vu Chân thê thảm nhưng vẫn cười, ánh mắt nhìn Viêm Lam còn mang chút hoài niệm: “Tính khí của ngươi vẫn không đổi, căm thù cái ác như xưa. Nhưng này, tiểu Kim Ô.”

“Thanh Vũ có thể không biết quá khứ giữa ta và Phạn U, nhưng ngươi thì nên rõ. Ta chưa từng nợ Phạn U thứ gì.”

Vu Chân cười, nhưng nụ cười ấy lại thấm đẫm điên cuồng: “Là Phạn U lừa ta trước! Ta tin hắn! Hắn dùng chính mình làm mồi nhử, lừa ta gặp hắn ngay trước thềm trận chiến giữa Vu tộc và Thần tộc.”

“Hắn nhốt ta lại! Khiến Thập Vu đại trận sụp đổ, Vu tộc ta bị giết hại vô số, bị Thần tộc đồ sát!”

“Món nợ máu này là Phạn U thiếu ta!” Vu Chân rơi lệ máu: “Ta chỉ đang bắt hắn chuộc lại tội lỗi năm xưa, vậy là hợp lý.”

Viêm Lam mím chặt môi: “Ta không hiểu đạo lý cao siêu, cũng không giỏi nói chuyện đạo lý.”

“Năm đó lão già kia có lừa ngươi, nhưng thực tế là, hắn nhốt ngươi cũng là để bảo vệ ngươi. Dù ngươi có ra chiến trường giữa Thần tộc và Vu tộc, dù Thập Vu đại trận được kích hoạt thành công thì Vu tộc các người vẫn không thắng được.”

Vu Chân cười lạnh: “Vu tộc ta là kẻ bại trận năm đó, hiện tại lập trường khác nhau, tranh luận mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa.”

“Lão tử không rảnh mà cãi với ngươi.” Viêm Lam nhổ một bãi nước bọt, sát khí dâng trào trong mắt: “Chuyện dây dưa bẩn thỉu giữa ngươi và lão già kia ta cũng không có hứng nghe.”

“Dù năm đó Phạn U có lỗi với ngươi thì cũng liên quan quái gì đến điệt nữ của ta!”

“Nó chưa từng hại ngươi, cũng chưa từng làm hại Vu tộc mấy người, đúng không? Những gì ngươi làm với nó đủ để lão tử băm vằm ngươi thành trăm mảnh!”

“Điểm này ta không phản bác.” Vu Chân vẫn cười, trong con mắt còn lại, tròng mắt tối đen: “Nhưng sự tồn tại của nó vốn dĩ đã là mối đe dọa lớn nhất với Vu tộc ta.”

“Ngươi đừng thấy không phục, thực tế, nó nên cảm ơn ta.”

“Cảm ơn vì năm xưa khi nó lịch kiếp ta đã sai người giết nó, giúp nó tránh xa nhi tử của Thánh Vương.”

Viêm Lam nghiêng đầu: “Nhi tử của Thánh Vương? Nhi tử của Xích Du? Ai vậy?”

Nụ cười của Vu Chân thoáng cứng lại.

Bị sự ngu ngốc đột ngột của Viêm Lam làm cho chấn động.

Viêm Lam chớp mắt mấy lần rồi mở to mắt kinh ngạc: “Ngươi nói Tiêu Trầm Nghiên… không đúng, ngươi nói Thương Minh là con của Xích Du? Không thể nào, hắn rõ ràng…”

Bộ não nhỏ bé của Viêm Lam xoay vòng mấy lượt cũng không hiểu nổi.

Trước khi Vu Chân tiết lộ bí mật động trời này Viêm Lam vẫn luôn nghĩ rằng quan hệ là như sau:

Tiêu Trầm Nghiên → Thương Minh.

Thần hồn của Thương Minh → Dưỡng chất cho Xích Du.

Nhưng sự thật lại khiến hắn trợn mắt há mồm.

Dựa vào bộ não của Viêm Lam, bảo hắn suy luận theo chiều xuôi thì dù có cho hắn tám trăm năm cũng không thể nghĩ ra âm mưu tầng tầng lớp lớp của Vu tộc.

Nhưng khi đã biết đáp án, suy diễn theo chiều ngược lại thì cuối cùng cũng hiểu ra.

“Phụ tàng tử hồn trung, thì ra các ngươi chơi trò này! Một lớp rồi lại một lớp, chiêu trò của Vu tộc các ngươi đúng là vô tận!”

Viêm Lam nhíu mày, chửi một câu: “Thiên Đế diệt Vu tốc các ngươi, Xích Du lại đi ngủ với thê tử của hắn, cắm cho hắn một cái sừng, các ngươi giỏi thật?”

Vu Chân nhìn chằm chằm hắn hồi lâu không nói gì, sau đó thở dài một hơi.

Từ tiếng thở dài đó Viêm Lam nghe ra một loại thương hại.

Như thể đang thương hại bộ não của hắn vậy.

Vu Chân nói ra chuyện này là vì tưởng rằng Thanh Vũ đã nói sự thật cho Viêm Lam biết, không ngờ rằng…

Con chim ngốc này chẳng biết gì cả.

Nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa.

Viêm Lam chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi cũng nhận ra chuyện Tiêu Trầm Nghiên là nhi tử của Thiên Đế hay nhi tử của Xích Du cũng chẳng còn quan trọng.

“Nói trắng ra, các ngươi nhằm vào Sát Sát chẳng qua vì sự tồn tại của nó có thể khắc chế sức mạnh của Vu tộc các ngươi.”

Viêm Lam cười khẩy: “Dù đời trước nó không đến nhân gian lịch kiếp, dù nó vẫn luôn ở địa phủ, chẳng lẽ Vu tộc các ngươi sẽ không ra tay với nó sao? Đừng có tự dát vàng lên mặt Vu tộc các ngươi nữa!”

Môi Vu Chân khẽ động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Nàng ta nhắm mắt lại che đi nét giễu cợt trong đáy mắt.

Xem ra Viêm Lam thực sự không biết bí mật lớn nhất trên người Sát Sát.

Phạn U hẳn đã nhận ra nhưng rõ ràng hắn chưa từng nói chuyện đó với bất kỳ ai.

Đúng là sức mạnh của Sát Sát có thể khắc chế Vu tộc, ngăn cản sự thức tỉnh của Thánh Vương bọn họ.

Nhưng từ đầu đến cuối, kẻ thực sự gây nguy hiểm cho Sát Sát lại không phải là Vu tộc.

Vu Chân nở nụ cười không rõ ý tứ, nhìn Viêm Lam, chậm rãi nói từng chữ như một lời tiên tri:

“Đến khi đợt diên vĩ tiếp theo tàn úa, ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn của mình.”

“Tiểu Kim Ô, ngăn cản sự thức tỉnh của Thánh Vương ta sẽ là quyết định khiến ngươi hối hận nhất.”

Thập Vu của Vu tộc, Vu Chân thánh nữ sở hữu năng lực tiên tri.