Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 499

Chương 499

Di Nhan bị Thương Minh nắm chặt tay, không thể thoát ra.

Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần rồi gượng cười: “Ta nói này ca ca tốt, tuy ta nói có thể làm tiểu tam nhưng cũng là làm tiểu tam cho Sát Sát chứ không phải cho ngươi à.”

Khí tức của Thương Minh mạnh mẽ xâm nhập tới, nếu là trước đây Di Nhan có thể chống đỡ được.

Nhưng bây giờ hắn chính là vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong cháy đen một mảng.

Hắn chủ động giải trừ hôn ước với Sát Sát, tự tay xóa tên mình và nàng khỏi đá Tam Sinh.

Lôi kiếp do Thiên đạo giáng xuống không phải là uy thế long trời lở đất như tưởng tượng mà giống như kiếp nạn tâm ma, cứ liên tục bộc phát bên trong cơ thể hắn.

Hàng vạn tia sét xoay chuyển trong lục phủ ngũ tạng, cũng là lý do hắn không thể lập tức đi đón Sát Sát..

“Trước khi đi ngoại vực, không phải ngươi nói muốn cùng ta dung hợp khí tức sao? Thương Minh thẳng thắn mở miệng, ánh mắt bình tĩnh, nói ra lời không có nửa điểm mập mờ, nhưng rơi vào tai Di Nhan liền khiến lông chim hắn dựng đứng.

Trước nay đều là Di Nhan chủ động khiến người khác khó chịu.

Bây giờ đổi thành người khác chủ động ra tay Di Nhan thật sự là không thoải mái!

Chủ yếu là hiện giờ hắn mỏng manh dễ vỡ thật sự mà!

Nhưng điều khiến Di Nhan ngồi đứng không yên nhất không chỉ là khí tức mạnh mẽ tràn vào của Thương Minh mà là trong khí tức này ẩn chứa khí Thiên Đạo.

Một đạo thần văn đang dần hình thành nơi tay hai người đang nắm lấy nhau, thần văn ấy dần tụ thành ấn ký hình chữ “Phong”.

Đồng tử Di Nhan co rút lại, vẻ mặt nghiêm túc lại: “Thương Minh, buông tay! Ta không cần ngươi bố thí!”

“Không buông.” Trên trán Thương Minh có mồ hôi mỏng, hắn đem đạo vận của gió mà bản thân tu luyện được những năm này hóa thành thần ấn, chuyển vào cơ thể Di Nhan.

Thần ấn này do tinh hồn thần phách hắn luyện hóa ngưng tụ, lại được khí Thiên Đạo nuôi dưỡng, nắm giữ thần ấn này liền có thể hiệu lệnh gió trên thế gian.

Di Nhan chính là Khổng Tước Đại Minh Vương, nắm giữ ngàn vạn biến hóa, Khổng Tước tộc cùng Phượng Hoàng tộc tuy cùng thuộc một nhánh, nhưng nói thiếu sót gì, chính là pháp thuật về gió.

Nếu có thể nhận được thần ấn gió này, Di Nhan chắc chắn có thể dung hợp đại đạo, có thể thuận lợi luyện hóa ruột Nữ Oa, không chừng còn có thể nhân cơ hội này có được sức mạnh Đạo Thiên thật sự!

Thương Minh đây là đang giúp hắn thượng thiên!

Nhưng đối với Thương Minh, việc làm này chẳng khác nào tự cắt đứt đạo dưỡng, tự đoạn một con đường đại đạo của chính mình, tổn hại căn cơ, hơn nữa hắn còn chia sẻ cả khí thiên đạo vô cùng quý giá cho Di Nhan…

Di Nhan cảm thấy hắn điên rồi!

“Thần tộc đều nói đầu óc ta có bệnh, ta thấy người thật sự điên là ngươi mới phải!” Di Nhan nghiến răng nghiến lợi, mắt đào hoa u ám vô cùng: “Thương Minh, ngươi đem thần ấn gió cho ta, chặt đứt một con đường của bản thân, ngày khác ta nếu muốn giết ngươi, hoàn toàn thể lợi dụng đường này!”

“Ngươi là đang đem tử huyệt bản thân cho ta biết!”

Acnes
“Chặt đứt một đạo pháp, ngươi là thật không sợ hỏng đạo tâm bản thân sao?!” Di Nhan lời lẽ nghiêm khắc, vẫn luôn kháng cự nhận lấy thần ấn gió.

“Cho ngươi biết ngươi cũng không giết được ta.” Giọng điệu Thương Minh bình tĩnh, nói ra lời vẫn có thể tức chết chim.

Hắn cùng Di Nhan đối mặt, “Ngươi là người làm ăn, lợi ích đưa đến cửa lại không chịu nhận.”

“Đệ đệ là đang lo lắng cho ca ca?”

Một tiếng ‘đệ đệ’ khiến sắc mặt Di Nhan tái xanh, răng hàm sau đều đang ngứa ngáy: “Rất tốt, học được cách làm người khác buồn nôn rồi.”

Thương Minh: “Đệ đệ dạy tốt.”

Di Nhan một hơi suýt chút nữa không lên nổi, hắn cùng Thương Minh giằng co hồi lâu, một lát sau nhắm mắt hít sâu một hơi.

Thần ấn gió chìm vào giữa chân mày hắn, gió thế gian lúc này cùng chuyển động, linh vận của gió chảy trong cơ thể Di Nhan, xoa dịu vết thương do lôi kiếp gây ra.

Những sức mạnh lôi kiếp cuồng bạo kia cũng bị linh vận của gió này thổi tan.

Nội tạng bên trong hắn tuy thành đất cháy, trải qua phen này, máu thịt mới phá đất mà ra, không phá không lập, sức mạnh máu thịt ngược lại còn mạnh mẽ hơn trước kia.

Linh vận của gió kia giữ lại một tia lôi lực chứa khí Thiên Đạo, lúc Di Nhan lại mở mắt, trong mắt như có sấm sét lóe qua, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lần này hắn không chỉ có được sức mạnh của gió, mà còn trong họa được phúc, nắm giữ được thiên lôi.

Thương Minh thấy khí tức hắn đã khôi phục, không còn ngoài mạnh trong yếu, ngược lại tỏa ra uy thế mạnh mẽ hơn quá khứ, lúc này mới buông tay.

Vẻ mặt Di Nhan phức tạp nhìn hắn, giơ tay ném đá Tam Sinh cho hắn.

Thương Minh cũng không nhìn, liền ném đá Tam Sinh xuống dưới mây để nó trở về vị trí vốn có sừng sững.

Di Nhan: “Không kiểm tra một chút? Ngươi chắc chắn ta đã giải trừ hôn ước với Sát Sát?”

“Ừm, chắc chắn.”

Thương Minh nhìn hắn: “Cảm ơn.”

Câu ‘cảm ơn’ này nói không đầu không đuôi, nhưng Di Nhan lại hiểu là ý gì, chính là vì hiểu rồi cho nên hắn mới cảm thấy không thoải mái.

Di Nhan cười nhạo nói: “Cảm ơn cái gì? Đến cuối cùng chiếm tiện nghi chính là ta!”

“Hai chuyện khác nhau.” Thương Minh nhàn nhạt nói: “Ngươi hoàn toàn có thể tiếp tục chiếm cái hư danh vị hôn phu này không nhường nhưng ngươi lựa chọn buông tay, ta tất nhiên cảm ơn ngươi.”

“Dừng lại! Ai nói ta buông tay rồi, ta chính là từ đầu đến cuối đều lòng lang dạ sói chưa từng chết tâm.” Di Nhan khẽ phe phẩy quạt lông, trông có vẻ nhẹ nhàng, ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Chỉ cần có một chút cơ hội ta nhất định sẽ khiến Sát Sát chấp nhận ta.”

Thương Minh à một tiếng, gật đầu: “Ngươi cố gắng.”

Câu trả lời này lại khiến Di Nhan tức đến ngã ngửa, hai mắt tóe lửa: “Xem thường ta à?”

Ai thấy tình địch rồi không phải là gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Tên cẩu Thương Minh này lại bảo hắn cố gắng?

Đây là chắc chắn hắn không có bản lĩnh làm người thứ ba hay là chắc chắn Sát Sát sẽ không chọn ai khác ngoài mình?

Thương Minh: “Nàng là A La Sát Thiên, nàng là chính nàng, nàng có quyền lựa chọn bất kỳ ai.

Người khác cũng vậy.

Ví dụ như ngươi, ta bảo ngươi từ bỏ ngươi liền sẽ từ bỏ sao?”

Lời của Thương Minh quá thẳng thắn lại khiến Di Nhan không còn lời nào để nói.

Nhưng lời của Thương Minh quả thực không thể phản bác.

Tên này quá lý trí, nhìn mọi việc quá rõ ràng.

Di Nhan chỉ có thể hừ một tiếng: “Cũng chỉ là ngươi bây giờ thôi, đổi thành Tiêu Trầm Nghiên thì tuyệt đối sẽ không mặc kệ tình địch như vậy.”

Đôi mắt Thương Minh hơi cúi xuống, một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Vậy sao?”

Di Nhan còn chưa kịp nói ‘đúng vây’ đã nhìn thấy ánh mắt của hắt lúc này

Đôi mắt kia trông có vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như quá khứ, không buồn không vui.

Nhưng rõ ràng có gì đó khác biệt.

Sâu trong đôi mắt kia, có dục vọ,ng hồng trần điên cuồng giao thoa.

Chỉ là nó giấu quá sâu quá sâu, như dòng chảy ngầm dưới biển sâu ngàn vạn mét, cuồn cuộn mà qua, va chạm không tiếng động.

Giờ phút này Di Nhan chắc chắn một việc.

“Ta rốt cuộc nên tiếp tục gọi ngươi là Thương Minh, hay là Tiêu Trầm Nghiên?” Hắn hỏi.

Thương Minh đang chuẩn bị rời đi, quay lưng về phía hắn, nghe vậy không quay đầu lại mà chỉ ném lại một câu:
“Ngươi có thể tiếp tục gọi ta là ca ca tốt.”

Di Nhan: “…”

Rắc, con chim điên bóp gãy quạt lông trong tay.

Tên khốn này, rõ ràng đã hợp nhất với Tiêu Trầm rồi! Không thì sao lại ngày càng chó má như vậy!