Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 192

Chương 192: Đại gia, mau vào trong

Nhân gian, phủ Huệ Vương.

Huệ Vương ngồi ở ghế chủ vị trong tiền sảnh, gương mặt hơi đẫy đà có chút tiều tụy. Tuy trông hòa nhã nhưng giọng điệu lại đầy châm biếm.

“Thật là làm phiền Tạ thiếu khanh chạy đi chạy lại tra án nhiều lần như vậy, đến giờ vẫn chưa tìm ra rốt cuộc là ai đang mưu hại bản vương.”

Tạ Sơ đứng giữa sảnh, ánh mắt trầm tĩnh, chắp tay nói: “Là hạ quan thất trách.”

Huệ Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng sang người bên cạnh, giọng nói lại trở nên ôn hòa hơn:

“Lần này thật nhờ có Dạ đại phu ra tay tương trợ, những ai có ơn với bản vương, bản vương tuyệt đối không bạc đãi.”

Lời vừa dứt, hạ nhân liền bưng lên một chiếc hộp gỗ.

Trong sảnh còn có một người khác, rõ ràng đang ở trong phòng nhưng lại che ô.

Dạ Du mỉm cười nhận lấy hộp gỗ, vừa cầm lên đã cảm thấy khá nặng tay, khóe môi hắn càng cong sâu hơn:

“Vậy thì tại hạ không khách sáo nữa.”

Sau khi nhận được tiền khám bệnh Dạ Du liền đứng dậy cáo từ.

Huệ Vương cũng không níu kéo, ánh mắt lại dời về phía Tạ Sơ, sắc mặt trầm xuống.

Chốc lát sau, Tạ Sơ mặt không đổi sắc rời khỏi phủ Huệ Vương. Khi đi ngang qua con hẻm đối diện, hắn khẽ trầm ngâm rồi cất bước đi vào.

Ở góc hẻm, Dạ Du che ô, mỉm cười gật đầu chào Tạ Sơ:

“Tạ tiểu công gia.”

“Dạ tiên sinh.”

Tạ Sơ đã từng gặp Dạ Du, biết hắn có quan hệ với Thanh Vũ.

“Oán linh trong bụng Huệ Vương đã được giải quyết, tiểu công gia có thể yên tâm rồi.” Dạ Du cười nói, “Biểu muội của ta hẳn cũng đã nhắc nhở tiểu công gia không nên dấn sâu vào chuyện này nữa, tốt nhất là nhanh chóng rút lui thì hơn.”

Tạ Sơ chỉ lạnh nhạt đáp: “Chức trách của tại hạ.”

Dạ Du không để tâm, chỉ hời hợt thở dài.

“Được thôi, dù sao nếu ngươi có gặp chuyện chẳng lành, người đau lòng cũng chẳng phải ta.”

“Hơn nữa, nếu tiểu công gia thực sự gặp nguy hiểm, nhớ bảo vệ khuôn mặt mình cho tốt. Dù gì thì mặt của ngài còn quan trọng hơn mạng, có người làm việc rất xem trọng diện mạo đấy.”

Tạ Sơ nghe hết, vẫn bình tĩnh không chút phật ý, thậm chí còn gật đầu nói “đa tạ”.

Dạ Du nhìn hắn thêm mấy lần, thầm nghĩ, gương mặt này đúng là đẹp đến quá đáng, chẳng trách có thể khiến quỷ mê mẩn.

Hắn và Tạ Sơ vốn không có giao tình, hôm nay lắm miệng nhắc nhở đôi câu cũng chỉ là nể mặt Thanh Vũ.

Đang định quay người rời đi chợt nghe Tạ Sơ hỏi:

“Vương phi trước đây từng quen biết ta sao?”

Dạ Du quay lại, khóe môi mang theo nét cười như có như không:

“Trước đây nào? Chẳng lẽ tiểu công gia có giao tình cũ với biểu muội của ta?”

Tạ Sơ vẫn giữ nguyên giọng điệu, nhìn hắn một lúc rồi nói:

“Tại hạ đã hiểu rồi.”

Câu này không đầu không đuôi, nói xong liền quay người bỏ đi.

Dạ Du híp mắt, không biết hắn “hiểu” cái gì, chẳng lẽ đoán ra đồ quỷ kia chính là Vân Thanh Vũ?

Nhưng Dạ Du cũng chẳng muốn quản chuyện này, dù sao hắn đã “thả ôn dịch” vào người Huệ Vương, giờ chỉ cần đợi cái “họa di động” kia vào cung là xong.

Bên kia, Yểm vương phủ.

Vì bị thương nên mấy ngày nay Tiêu Trầm Nghiên không rời phủ. Tối qua hắn đến Diên Vĩ viện tìm Thanh Vũ mới biết nàng đang “bế quan”.

Đến tận trưa hôm sau vẫn không thấy bóng dáng nàng.

Tiêu Trầm Nghiên bỗng thấy cả vương phủ rộng lớn này rõ ràng nhiều người như vậy nhưng lại lạnh lẽo đến lạ thường.

Hoàng Mật Nhi và tiểu Huyền Quy đều không có trong phủ, nếu không phải còn có Nhật Du tiểu oa nhi ở đây, hắn suýt đã nghĩ Thanh Vũ chạy về địa phủ rồi không quay lại nữa.

Hắn biết nàng sẽ trở về.

Nhưng lần đầu tiên trong đời hắn không kìm nén được sự bứt rứt trong lòng. Không muốn cứ ngồi trong phòng chờ đợi vô ích, bèn lại lần nữa đi về phía Diên Vĩ viện.

Chỉ là lần này, hắn còn chưa bước vào viện đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tiểu Huyền Quy đang ngồi trước cổng viện, vừa l**m m*t xiên kẹo hồ lô, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức đứng dậy, cực kỳ thành thạo mà làm động tác mời vào.

“Đại gia ngài đến rồi à~ Mau mau, vào trong đi nào~”

Nói xong, nó vươn cổ, hướng vào bên trong hét to một tiếng:

“Diên Vĩ viện có khách quý lên chỗ ngồi!”

Bước chân Tiêu Trầm Nghiên khựng lại, ngước lên nhìn tấm biển “Diên Vĩ viện”.

Hắn xác định đây đúng là vương phủ của mình chứ không phải đã đi nhầm vào lầu xanh giáo phường nào đó.

Tiêu Trầm Nghiên nhìn tiểu Huyền Quy với vẻ mặt phức tạp, vừa định hỏi nó học mấy thứ này từ đâu ra…

Thì giọng nói nữ quen thuộc truyền vào tai hắn.

“Giỏi lắm con rùa kia! Ở hẻm Hoa Liễu có mấy ngày mà học được tinh túy rồi hả!”

“Ngươi có thể tự coi mình là tú ông nhưng Diên Vĩ viện của ta không phải thanh lâu!”

“Vị đại gia nào không muốn sống nữa mà dám đến đây tìm vui đấy?!”

Mắt Tiêu Trầm Nghiên sáng lên, lập tức sải bước đi vào.

Bóng dáng yêu kiều lười biếng của nữ tử đập vào tầm mắt, trái tim vốn đang trôi dạt bỗng chốc trở nên bình yên.

Lời mắng mỏ của Thanh Vũ đột nhiên khựng lại.

Tiểu Huyền Quy tí tởn chạy tới, chỉ vào Tiêu Trầm Nghiên:

“Xem này~ Đại gia chẳng phải vào rồi sao~”

“Tỷ tỷ về đúng lúc lắm~”

“Ta đi pha trà đây, tiếp khách, tiếp khách nào~”

Thanh Vũ: “……”

Con rùa chết tiệt này, phải đánh một trận mới được!