Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 358

Chương 358

Kiếp trước Thanh Vũ lịch kiếp, đó là thiên ý.

Thiên Đạo vô hình vô tướng, nó là ý chí của trời đất sản sinh sau khi Bàn Cổ đại thần khai thiên lập địa, không chịu sự chi phối của bất kỳ chủng tộc nào.

Nó không thiên vị, không tư lợi, vừa có tình lại vừa vô tình.

Không bị lay động bởi ý chí của bất kỳ ai, gánh vác số mệnh và kiếp nạn của vạn vật chúng sinh trong tam giới.

Sau sự kiện Vu tộc, Thanh Vũ và toàn bộ quỷ chúng trong địa phủ đều cho rằng kiếp nạn kiếp trước của nàng có lẽ là do Thiên Đạo âm thầm cảm ứng được ý đồ của Vu tộc muốn quay lại nhân gian cho nên mới để nàng ứng kiếp chuyển sinh làm người.

Dù sao, sức mạnh của Thanh Vũ vốn dĩ khắc chế Xích Du và Vu tộc.

Sau khi mười vạn anh hồn trở về, Thanh Vũ không tìm thấy linh hồn của phụ mẫu, từng nghi ngờ rằng, hoặc là họ đã bị diệt vong trong tay Vu tộc, hoặc là đã rơi vào tay một thế lực nào đó.

Nhưng hôm nay sự xuất hiện của Lăng Sương lại như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, dậy lên từng lớp sóng dữ dội.

Nếu như suy đoán của Nam Phương Quỷ Đế và Bắc Phương Quỷ Đế là thật, nếu như Thiên đế thực sự đã nhìn trộm thiên cơ và sớm ra tay bố trí, nếu như Lăng Sương thần tướng thực sự có liên quan đến mẫu thân phàm nhân của Thanh Vũ…

Vậy thì ván cờ này thực sự quá thú vị rồi!

Thiên đế chẳng khác nào đã mượn nhân quả huyết thống để trói buộc một tay của Thanh Vũ!

“Bệ hạ nắm giữ nhân quả, có cảm nhận được điều gì không?” Trung Ương Quỷ Đế lo lắng nhìn Thanh Vũ.

Thanh Vũ không thể xảy ra chuyện!

Nàng chính là hiện thân của địa phủ, nếu nàng bị trói buộc, toàn bộ Địa Phủ sẽ không còn con quỷ nào thoát khỏi kiếp nạn!

Thanh Vũ trầm mặc, lắc đầu: “Tạm thời chưa có cảm giác gì.”

Nàng thực sự không cảm nhận được bất kỳ ràng buộc nào giữa mình và Lăng Sương thần tướng, đây cũng là lý do vì sao nàng không cưỡng ép giữ người lại.

Bốn vị Quỷ Đế nghe vậy nhưng cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

Việc bất thường tất có điều đáng ngờ, không thể không đề phòng.

Đông Phương Quỷ Đế trầm ngâm: “Có khi nào chúng ta suy nghĩ quá nhiều không? Nếu Thiên đế thực sự có con át chủ bài này trong tay, lẽ ra hắn phải giấu kỹ, tuyệt đối không để chúng ta biết mới đúng?”

“Chưa chắc.” Bắc Phương Quỷ Đế lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi quên mất chuyện quan trọng nhất hôm nay rồi sao?”

Đông Phương Quỷ Đế khựng lại.

Phải rồi!

Hôm nay chính là ngày Tiêu Trầm Nghiên đăng cơ làm Hoàng đế, còn Thanh Vũ với tư cách là Hoàng hậu của hắn, cũng là chủ nhân địa phủ, sẽ cùng hắn bước lên ngai vị.

Một khi đại lễ hoàn thành, mối liên kết giữa địa phủ và nhân gian sẽ không thể tách rời.

Chuyện này không có hại đối với địa phủ và nhân gian nhưng lại sẽ gây tổn hại lớn đến quyền thống trị của Thần tộc!

“Không sớm không muộn, lại chọn đúng ngày hôm nay để đưa sính lễ.”

“Chúng ta cố ý đòi thêm sính lễ, lão Thiên đế không những không tức giận, ngược lại còn trừng phạt chính người của hắn. Hắn làm vậy là muốn cho ai xem?”

“Hắn cố ý đưa Lăng Sương thần tướng đến trước mặt Sát Sát, chẳng qua là muốn Sát Sát e dè, bị kiềm chế mà thôi!”

Thiên đế gần như đã nói thẳng ra: hắn không đồng ý để địa phủ và nhân gian liên thủ!

Nếu Sát Sát dám tham gia đại điển vậy thì Lăng Sương thần tướng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Bốn vị Quỷ Đế đồng loạt nhìn về phía Thanh Vũ, chờ đợi quyết định của nàng.

Nàng sẽ bị uy h**p sao?

Thanh Vũ im lặng giây lát, ánh mắt vẫn luôn sáng rõ: “Trước đó ở núi quỷ ta đã hỏi qua Lăng Sương thần tướng, nàng không nói dối.”

“Hôm nay thực sự là lần đầu tiên nàng gặp ta, nàng ta không có bất kỳ ký ức nào về ta cả.”

“Bất luận là ký ức của nàng ta bị vấn đề hay vì nguyên nhân khác, hiện tại nàng là Lăng Sương, là thần tướng của Võ Anh Thần Điện chứ không phải mẫu thân phàm nhân Mục Ngạo Tuyết của ta.”

“Hơn nữa…”

Thanh Vũ bật cười nhạt, đáy mắt sắc bén như lưỡi kiếm: “Cho dù nàng thực sự là mẫu thân phàm nhân của ta, chẳng lẽ chỉ cần ta sợ hãi mà lùi bước thì lão già Thiên đế sẽ thu tay lại sao?”

“Lùi một bước sẽ có trăm bước phải lùi.”

“Bản tọa tuyệt đối không chấp nhận bị uy h**p!”

Dù thực sự là thần hồn của Lăng Sương hạ phàm, trở thành mẫu thân Mục Ngạo Tuyết của nàng

Nhưng hiện tại đối phương đã quay về Thần tộc.

Giống như Thương Minh và Tiêu Trầm Nghiên dù là cùng một linh hồn nhưng lại là hai sự tồn tại hoàn toàn đối lập.

Lăng Sương là Lăng Sương, Mục Ngạo Tuyết là Mục Ngạo Tuyết.

Không có ký ức, không có tình cảm, cho dù cùng một thân xác và linh hồn cũng không phải cùng một người.

Thanh Vũ nhìn về phía bốn vị Quỷ Đế: “Đi chuẩn bị đi, lão già Thiên đế càng không muốn thấy địa phủ và nhân gian liên thủ, bản tọa càng phải làm cho chuyện này thật rầm rộ, long trọng!”

Bốn vị Quỷ Đế đồng thanh nhận lệnh.

Trên cầu Tam Xuyên chỉ còn lại Thanh Vũ và Di Nhan.

Thanh Vũ nhìn mái tóc của hắn đã mọc dài trở lại, cất giọng châm chọc: “Nghe nói mấy ngày trước ngươi tự thiêu đến trọc đầu, thế mà tóc mọc lại nhanh thật đấy.”

Di Nhan phe phẩy quạt lông: “Không còn cách nào khác, khổ nhục kế không có tác dụng với tiểu oan gia nàng. Hơn nữa ta vẫn còn trông cậy vào dung mạo này để mê hoặc nàng đấy~”

Thanh Vũ nhếch môi đầy chán ghét: “Không phải muốn gặp ta sao? Sao lại lắm lời vô nghĩa thế?”

Di Nhan thở dài: “Vốn dĩ định nhắc nhở nàng đề phòng lão phụ thân cặn bã của ta nhưng xem ra không cần nữa rồi.”

“Thủ đoạn của hắn còn đa dạng hơn ta tưởng.” Di Nhan cười giễu: “Đúng là vô sỉ như trước nay.”

Những chuyện về mẫu thân hắn và Thiên đế mà Di Nhan từng kể tuyệt đối không có nửa lời bịa đặt.

Năm đó Thanh Vũ cùng Di Nhan náo loạn tam thập lục trùng thiên, phá hủy kho riêng của Thiên đế sau đó lại đến Võ Anh Thần Điện tìm Khổng Hạo gây chuyện cũng là có nguyên do.

Năm xưa, Thiên đế chính là kẻ giả mạo dung mạo và thân phận của Khổng Hạo để tiếp cận, mê hoặc mẫu thân của Di Nhan.

Lúc ấy Thanh Vũ và Di Nhan còn chưa rõ chuyện, nghĩ rằng Khổng Hạo là kẻ đầu sỏ nên mới tìm đến hắn gây phiền phức.

Sau khi giao thủ bọn họ mới phát hiện Khổng Hạo thực sự chỉ là một kẻ oan uổng.

Khổng Hạo đối với Thiên đế là ngu trung hay đơn thuần chỉ có đầu óc chiến đấu, không giỏi những trò tâm cơ, chung quy khi ấy Thanh Vũ và Di Nhan đã từng ám chỉ, muốn hắn nhìn rõ bộ mặt thật của Thiên đế.

Nhưng hôm nay xem ra hắn vẫn là một con chó trung thành.

Di Nhan nói: “Thiên đế đã ra tay thì Thiên hậu cũng sẽ không chịu ngồi yên.”

“Cặp gian phu dâm phụ đó hẳn đã biết Thương Minh đã chuyển thế thành Tiêu Trầm Nghiên. Kỳ lạ là, với tính cách của Thiên hậu, nếu biết Thương Minh có tình cảm với nàng hẳn đã không thể ngồi yên rồi mới đúng.”

Di Nhan nhìn Thanh Vũ: “Vậy mà kết quả lại là lão phụ thân cặn bã của ta ra tay trước, còn lão tiện nhân kia thì chẳng có chút động tĩnh nào.”

“Không có động tĩnh chẳng phải cũng là một loại động tĩnh sao?” Thanh Vũ cười nhạt: “Lỡ như bà ta cố tình làm trái ý Thiên đế, để ta và Tiêu Trầm Nghiên thành đôi thì sao?”

“Vậy thì càng thú vị.” Di Nhan cười lười nhác: “Lão tiện nhân đó khinh thường Quỷ tộc thế nào, nàng còn rõ hơn ta.”

“Đúng vậy.” Thanh Vũ cười khẩy: “Vậy thì cứ chờ xem đôi phu thê đó sẽ có phản ứng gì.”

Thiên đế đã bày ra nước cờ của mình.

Cái gọi là dương mưu, cũng chỉ đến thế mà thôi.

(“Dương mưu” được dùng để chỉ những mưu kế, chiến lược được thực hiện một cách công khai, minh bạch, trái ngược với “âm mưu” là những mưu kế được thực hiện bí mật, lén lút.)

Còn Thiên hậu, lão tiện nhân đó xưa nay thủ đoạn luôn âm hiểm, giỏi đóng vai thanh cao nhất, làm đủ chuyện bẩn thỉu mà vẫn giữ được danh tiếng thanh khiết.

Bây giờ nhi tử quý báu của bà ta sắp rơi vào tay một ác quỷ từ địa phủ như nàng. Nếu Thiên hậu vẫn cứ ngồi vững trên mây vậy thì thật đáng suy ngẫm.

“Bỗng nhiên thấy Xích Du thật đáng thương.” Di Nhan cảm thán: “Nếu Thiên hậu hoàn toàn không có phản ứng, chẳng phải là mặc kệ nàng khắc chế Xích Du, để Thương Minh nuốt trọn sức mạnh của hắn sao?”

“Cái này gọi là gì nhỉ? Giết phụ thân giữ nhi tử?”

“Nhìn từ góc nào cũng thấy Xích Du là con tốt thí bị Thiên hậu dùng xong liền vứt bỏ.”

Di Nhan nheo mắt nhìn Thanh Vũ cười trêu chọc nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc:

“Tiểu oan gia, nàng nói xem…”

“Liệu có phải ngay từ đầu, ván cờ này đã là do nam nhân hoang dã của nàng bày ra không?”

“Đã là mẫu thân, sao có thể không giúp đỡ chính nhi tử ruột của mình?”

“Mà Thái Thượng Vong Tình đạo vốn là phải đoạn tuyệt tình cảm, nàng phải cẩn thận.”

Di Nhan trầm giọng: “Cẩn thận lật thuyền trong mương, bị người khác giết thê chứng đạo.”