Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 200

Chương 200: Thanh minh nghiệp hỏa hiển uy

Nửa nén hương trước.

Huệ Vương nằm trên giường ôm bụng r*n r* không ngừng. Uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác do ngự y kê, nhưng ngoài việc khiến hắn tiêu chảy càng dữ dội hơn, lại thêm cả nôn mửa, thì chẳng có chút tác dụng nào.

Ruột gan quặn thắt như bị xoắn lại, bụng không ngừng sôi ùng ục. Cơn đói khiến mắt hắn tối sầm nhưng lại không dám ăn gì, chỉ e bụng dạ nổi loạn, đến lúc đó ngay cả thời gian c** q**n cũng chẳng kịp.

Vì sao không kịp? Đây chính là bài học xương máu!

Trong phòng đã đốt đến mười bát hương, đủ để hun khô thịt heo nhưng mùi xú uế vẫn không tài nào át đi được.

Người thì khó chịu, tâm tình tất nhiên cũng chẳng khá hơn. Huệ Vương bị châm cứu thêm mấy lần nhưng vẫn không thấy hiệu quả, giận dữ đuổi ngự y ra ngoài, ngay cả hạ nhân cũng bị hắn quát đuổi hết. Hắn sai người lập tức đi tìm Dạ đại phu!

Hắn nghi ngờ bản thân không phải đơn thuần là ăn nhầm thứ gì mà là bị kẻ gian hãm hại, sử dụng tà thuật nguyền rủa!

Phải! Nhất định là như vậy!

Càng nghĩ Huệ Vương càng giận, giận đến sợ hãi.

Hoàng thượng đã có ý muốn lập hắn làm Thái tử, thiên hạ này nào có bức tường nào không lọt gió? Nhất định có kẻ không muốn hắn trở thành tân Thái tử!

Ngay giữa cơn thập tử nhất sinh hắn vẫn gắng sức suy đoán kẻ nào hạ thủ, càng nghĩ đầu càng đau nhức. Hắn đưa tay áp lên mắt, miệng không ngừng r*n r*, hoàn toàn không hay biết rằng, tất cả bát hương trong phòng đều đồng loạt tắt ngóm.

Một bóng mờ hư ảo xuất hiện ngay đầu giường, đôi mắt đỏ rực như máu chăm chú nhìn hắn, tràn đầy khinh miệt và chán ghét.

Tựa như một kẻ cao quý hạ cố, bóng đỏ cúi xuống, chậm rãi tiến sát lại gần.

Đúng lúc này Huệ Vương hạ tay xuống. Cánh tay đè lên mắt quá lâu khiến tầm nhìn hắn trở nên mơ hồ, nhưng chính sự mơ hồ ấy lại càng làm cho đôi mắt đỏ rực của cái bóng trở nên rõ ràng, chói lóa.

Một người, một bóng, bốn mắt chạm nhau.

Huệ Vương hét lên một tiếng thảm thiết, bén nhọn như lão thái giám ba mươi năm công lực.

Bóng mắt đỏ không ngờ hắn lại có thể nhìn thấy mình, giật mình định rút lui, nhưng ngay khoảnh khắc đó, từ trong quần Huệ Vương bất ngờ phóng ra một luồng lửa xanh biếc!

Ngọn lửa ấy hóa thành dây trói siết chặt lấy bóng đỏ, kéo mạnh vào trong cơ thể Huệ vương!

Khi Huệ vương phi chạy đến, đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng phu quân mình chẳng khác nào một con heo rừng bị thiến, điên cuồng lao ngang dọc trong phòng.

Lúc thì hắn nhảy dựng lên, mắt đỏ ngầu gào lớn:

“Thả bản tôn ra ngoài!!!”

Lúc thì lại ngã nhào xuống đất, lăn lộn kêu thảm:

“Cháy rồi! A a a! Bản vương cháy rồi!!!”

Huệ Vương phi: Không phải cháy, mà là thúi đến mức quần cũng chẳng còn!

Nàng không đành lòng nhìn thẳng, lập tức quát lớn:

“Đại phu đâu! Còn không mau mời đại phu đến xem cho Vương gia!”

Lời vừa dứt, Huệ Vương đột nhiên bật dậy, mắt đỏ như máu, dáng vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó:

“Thứ thịt ô uế đáng ghê tởm này! Đồ ngu si béo mập như heo mà cũng dám giam cầm bản tôn!?”

“Ngũ mã phanh thây! Bản tôn phải xé xác con heo này thành từng mảnh!!!”

Huệ Vương phi nghe mà da đầu tê dại, chỉ cảm thấy phu quân mình điên thật rồi.

“Nhanh! Mau trói Vương gia lại, đừng để ngài làm hại bản thân!”

Thị vệ lập tức xông vào chuẩn bị chế trụ Huệ Vương.

Đột nhiên, thân thể Huệ Vương mắt đỏ bỗng cứng đờ.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên hàng loạt tiếng phụt phụt lẫn với âm thanh sền sệt.

Sắc mặt đám thị vệ không đổi nhưng từng người đều nín thở.

Huệ Vương cúi xuống, nhìn về phía nơi phát ra uế khí.

Cái thân thể chết tiệt này… vừa mới làm cái gì vậy!?

Tại sao mông to của con heo mập này lại mất kiểm soát, phun ra thứ xú uế kia!?

Không! Chuyện này nhất định không thể là thật!

Lão Hoàng đế họ Tiêu kia không muốn sống nữa hay sao lại dám đem thứ thân thể này dâng lên cho hắn!?

Cái bóng mắt đỏ giận đến mức muốn tự phong bế bản thân, chỉ trong một khoảnh khắc mất hồn, Huệ vương bỗng run lên một cái, ánh sáng đỏ trong mắt biến mất.

Sắc mặt hắn từ đau đớn chuyển thành như được giải thoát, miệng lớn tiếng hét lên:

“A… Không cháy nữa, cuối cùng cũng không cháy nữa… A không ổn… lại tới rồi… Bô vệ sinh! Mau mang bô vệ sinh tới!!”

Huệ Vương phi: “…”

Nhịp bước khoan thai của nàng cũng không thể duy trì nổi nữa.

Nàng vội vàng lui ra sân, liên tục hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không kìm được mà vịn cột nôn khan. Dùng khăn tay che môi, giọng run rẩy nói:

“Mau! Nhanh đi mời Dạ đại phu tới!”

Ma ma thân cận lo lắng nói:

“Vương phi, bộ dạng của Vương gia không giống bệnh tật mà giống như trúng tà hơn!”

Huệ Vương phi nào có không nghĩ tới chuyện đó.

Chẳng qua nàng chưa từng ngờ rằng bát canh thuốc được ban từ trong cung lại là nguyên nhân. Trước đó nàng vẫn cho rằng Huệ vương bị như vậy là do ham ăn ‘tử hà xa’ để bồi bổ, chưa tẩy sạch thứ ô uế trong người.

Càng nghĩ nàng càng tức, lại càng cảm thấy uất ức thay cho chính mình.

Rốt cuộc nàng đã lấy phải cái thứ của nợ gì đây chứ!!!

Yểm vương phủ.

Thanh Vũ đột nhiên có linh cảm bất an, chân mày khẽ giật giật.

Nàng quay sang nhìn Dạ Du – kẻ đang che ô, tay cầm bút vẽ rùa lên mặt tiểu Nhật Du, đôi mắt đẹp híp lại đầy nguy hiểm.

“Nói nghe xem, ngươi đã đem thanh minh nghiệp hỏa của ta dùng vào chuyện gì rồi?”