Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 220

Chương 220: Thanh Vũ Quận chúa vẫn còn sống?

Khi Tạ Sơ nhận được tin tức, một tin tức khác đã nhanh chóng truyền đến tay Tiêu Trầm Nghiên.

Lão Hoàng đế hạ chỉ triệu hắn hồi kinh từ Nam Lĩnh.

Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ đoán rằng lão Hoàng đế cùng Vu tộc đã bắt đầu hành động.

Hai người vừa trở về vương phủ thì thấy Tư Đồ Kính đứng đợi ở cổng, sắc mặt nghiêm trọng.

Vừa vào trong phủ, Tư Đồ Kính thậm chí không kịp vào thư phòng mà vội vã nói ngay:

“Xảy ra chuyện rồi!”

Hắn trông có vẻ vừa vui mừng vừa phẫn nộ, trực tiếp đưa một bức mật thư cho Tiêu Trầm Nghiên.

Sau khi đọc xong, bước chân Tiêu Trầm Nghiên khựng lại, ánh mắt dừng trên dòng chữ cuối cùng của mật thư:

“Thanh Vũ Quận chúa của Trấn Quốc Hầu phủ đang làm con tin ở vương đình Hồ tộc!”

Mật thư trong tay Tiêu Trầm Nghiên bị siết chặt đến nhăn nhúm, đáy mắt hắn âm trầm như biển sâu.

Thanh Vũ bước đến, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay hắn:

“Trên thư viết gì?”

Tư Đồ Kính há miệng định nói, nhưng nghĩ ngợi điều gì đó rồi lại liếc Tiêu Trầm Nghiên, cuối cùng vẫn đáp:

“Hồ tộc phái sứ thần đến Đại Ung, hiện tại sứ thần đã nhập cung.”

Thanh Vũ nhướn mày: “Sứ thần Hồ tộc? Nếu muốn vào Đại Ung chẳng phải họ phải đi qua Bắc Cảnh sao? Người đã vào đến kinh thành rồi mà các người mới nhận được tin?”

Tư Đồ Kính cũng có chút ngượng ngùng, quả thật chuyện này rất khó hiểu.

Bắc Cảnh tuy không thể nói là tường đồng vách sắt nhưng tuyệt đối không thể để Hồ tộc tộc tự do ra vào. Thế nhưng bọn họ lại lặng lẽ đến tận kinh thành, còn vào cung gặp lão Hoàng đế, đến lúc này bọn họ mới hay tin—chuyện này chẳng khác nào một cái tát vào mặt Bắc Cảnh quân!

“Hiện tại quan trọng không phải là người Hồ tộc vào kinh bằng cách nào, mà là tin tức họ mang đến…”

“Tin gì?”

Tiêu Trầm Nghiên đột nhiên đưa mật thư cho Thanh Vũ.

Sau khi đọc xong, hơi ấm trong mắt Thanh Vũ dần dần tan biến, để lại một tầng băng giá lạnh lẽo.

Đến câu cuối cùng nàng suýt bật cười thành tiếng.

Nàng bị giam làm con tin ở vương đình Hồ tộc?

Chuyện này sao nàng không biết?!

Nhưng điều nực cười nhất không phải điều đó, mà là oan khuất của Trấn Quốc Hầu phủ lại được “giải oan” bằng cách này!

Năm đó, đúng là Vân Hậu Hành ngầm cấu kết với người Hồ tộc, tiết lộ tin tức quân sự. Khi Tiêu Trầm Nghiên vạch trần chuyện này trên triều lão Hoàng đế đã ép hắn phải im lặng.

Mà bây giờ Đông cung đã trở thành phế vật vô dụng nên lại bị đem ra “tận dụng lần cuối” đúng không?

Trước đó Thanh Vũ còn thắc mắc, Hồ tộc làm sao có thể vượt qua phòng tuyến biên giới Bắc Cảnh. Nhưng bây giờ nhìn lại, nàng đã hiểu rõ rồi.

Bàn tay của Vu tộc đã vươn sâu ra thảo nguyên, e rằng vương đình Hồ tộc đã trở thành sân khấu của Vu tộc!

Vở kịch này lại còn được sắp đặt một cách buồn cười đến thế!

Kiếp trước nàng bị Hồ tộc phanh thây, nấu chín mà chết, làm gì có chuyện còn sống?!

Kẻ tự xưng là “Thanh Vũ Quận chúa” trong vương đình Hồ tộc rõ ràng là giả mạo!

Nàng cảm thấy nực cười, rồi thực sự bật cười.

Lão Hoàng đế và Vu tộc giở trò này là có ý gì?

Trước kia nhất quyết không chịu minh oan cho Trấn Quốc Hầu phủ, bây giờ lại nhẹ nhàng cho qua chỉ để đưa kẻ giả mạo này về Đại Ung?

Không, hoặc có lẽ…

Thanh Vũ nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên.

Bọn họ muốn đưa kẻ giả mạo này đến bên cạnh hắn.

Nhưng khi nàng nhìn hắn, Tiêu Trầm Nghiên lại không hề nhìn nàng.

“Tiêu…”

Lời Thanh Vũ còn chưa dứt đã nghe Tiêu Trầm Nghiên nói:

“Ta đến Huệ vương phủ một chuyến.”

Thanh Vũ nhíu mày.

Hắn thực sự tin vào lời hoang đường trong mật thư này, nghĩ rằng kẻ giả mạo kia là nàng sao?!

Tư Đồ Kính thấy vậy, trong lòng kêu không ổn, vội vàng lên tiếng giải thích:

“Vương phi thứ lỗi, chuyện này liên quan đến Trấn Quốc Hầu phủ, Vương gia lo lắng mà mất bình tĩnh cũng là chuyện thường tình.”

Thanh Vũ không lên tiếng.

Tư Đồ Kính trong lòng kêu khổ không ngớt, không hiểu sao Vương gia nhà mình lại hồ đồ vào lúc này.

“Chuyện đó… Thanh Vũ Quận chúa kia là cố giao thuở thiếu thời của Vương gia, huynh trưởng nàng—Vân Tranh—lại là tri kỷ của Vương gia. Nhưng Vương phi cứ yên tâm, giữa Vương gia và nàng ấy tuyệt đối không có gì cả!”

“Lúc tiểu Quận chúa gặp chuyện mới chỉ mười hai tuổi, Vương gia luôn xem nàng như muội muội thôi!”

Thanh Vũ nhướng mày, liếc nhìn hắn: “Muội muội?”

Xem như muội muội mà lại đè nàng xuống giường mà ức h**p như thế sao?

Tư Đồ Kính không biết rằng “chính chủ” đang ở ngay trước mặt mình, vẫn hùng hồn thề thốt thay Tiêu Trầm Nghiên.

Thanh Vũ chỉ cảm thấy nực cười.

Vu tộc và lão Hoàng đế lần này thực sự khiến nàng ghê tởm đến cực điểm.

Thật sự tưởng nàng chết rồi sao?

Thật sự nghĩ rằng thân phận của nàng có thể dễ dàng bị thay thế như vậy sao?

Được, được lắm! Muốn chơi trò này đúng không?

Bức mật thư trong tay Thanh Vũ bùng cháy thành tro bụi.

Tư Đồ Kính đứng bên cạnh trông thấy cảnh này thì gáy lạnh toát, trong lòng khổ không tả nổi.

Trước đây bọn họ cũng từng mong Thanh Vũ Quận chúa còn sống.

Nhưng bây giờ… rốt cuộc đây là chuyện gì thế này?

Quận chúa đúng là vẫn còn sống, nhưng giờ ai cũng có thể nhìn ra giữa Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ đã là “giả hóa thật”.

Bạch nguyệt quang và nốt chu sa, giờ chọn thế nào đây?

(Bạch nguyệt quang: người luôn được giữ gìn như ánh trăng sáng trong tim. Nốt chu sa: nốt ruồi đỏ trên ngực, tượng trưng cho điều khắc cốt ghi tâm.)

Huống hồ, vị nữ quỷ Vương phi này có phải người dễ trêu vào sao?

Tư Đồ Kính cảm thấy Tiêu Trầm Nghiên đúng là thực lòng coi vị “Thanh Vũ Quận chúa” kia như muội muội.

Nhưng tình huống hôm nay lại mang một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

Vị “Thanh Vũ Quận chúa” kia còn chưa trở về mà hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh sắp nhuốm đầy trời rồi!