Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 22 lượt Quan tài mở, trăm ma tan, Thanh Vũ – vị Phán Quan của địa phủ mở mắt, trở về nhân gian! Kiếp trước nàng sớm đoản mệnh, phụ mẫu và huynh trưởng tử trận nơi sa trường, trung thần bị oan, hồn phách không còn. Nàng mượn xác hoàn hồn trở về, nắp quan tài vừa mở, liền phát hiện mình được gả cho thanh mai trúc mã kiếp trước. Tiêu Trầm Nghiên phát hiện vương phi nhà mình bề ngoài như đóa hoa kiều diễm, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, lần nào cũng cướp trước hắn một bước tiễn người đi đầu thai. Thanh Vũ vung bút phán quan, xét nhân quả, phán thiện ác. Kẻ thù kiếp trước, giết! Kẻ phản bội, giết! Khắp kinh thành nhắc đến phủ Yểm Vương đều biến sắc, cho đến một ngày, thân phận nàng bại lộ, triều đình chấn động, tất cả mọi người đều biết tiểu thư phủ Trấn Quốc Hầu kia rốt cuộc là từ địa ngục trở về! Thanh Vũ làm loạn nhân gian xong, vung váy đỏ, chuẩn bị quay về địa phủ tiếp tục làm phán quan. Nhưng eo lại bị giữ chặt—Yểm Vương điện hạ tài hoa tuyệt thế của Đại Ung ép nàng vào tường, mắt đỏ hoe: “A Vũ lừa ta lâu như vậy, giờ lại muốn vứt phu quân bỏ nhi tử sao?” Thanh Vũ: “Vứt phu quân ta nhận, nhưng bỏ nhi tử là thế nào? Chúng ta còn chưa có nhi tử mà!” Tiêu Trầm Nghiên: “Sắp có ngay thôi!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 344

Chương 344

Đêm nay, Thiên Ngoại Thiên.

Diệu Pháp nằm trên đám mây ngủ say, tay ôm bụng mũm mĩm, khuôn mặt đầy vẻ thoả mãn. Trong mơ dường như nàng thấy được mỹ vị hiếm có, thỉnh thoảng lại bật cười ngốc nghếch.

Không xa đó, Diệu Âm vẫn bị trói bằng dải lụa, ánh mắt lạnh lùng quét qua Diệu Pháp, cau mày đầy vẻ ghét bỏ.

Bàn tay bị trói sau lưng nhanh chóng kết ấn tính toán.

Dù Diệu Pháp luôn tìm cách đánh trống lảng nhưng Diệu Âm căn bản không tin những lời ma quỷ của nàng ta, đặc biệt là khi Diệu Âm phát hiện bản thân đã nhiễm phải một chút trọc khí hồng trần.

Điều đó chứng tỏ hôm đó, sau khi bị tên con hoang Di Nhan đánh ngất, nàng đã bị đưa xuống trần gian.

Lúc đó, khi mơ màng trong cơn mê man, nàng dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Nhưng khi cố mở mắt ra thì bỗng tối sầm, lại bị đánh ngất lần nữa.

Những ngày qua Diệu Âm suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy rằng, người đánh ngất nàng lần thứ hai không phải là Di Nhan, bởi khí tức hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa kẻ đó ra tay cực kỳ nhanh gọn, dù không để lại dấu vết gì để nàng nhận diện nhưng Diệu Âm luôn có cảm giác… đối phương biết nàng.

Cú đánh vào đỉnh đầu nàng còn mạnh hơn cả khi Di Nhan dùng Hắc Xích gõ nàng lần đầu.

Diệu Âm âm thầm quan sát Diệu Pháp, sau lưng lặng lẽ kết ấn.

Vì sự việc diễn ra ở nhân gian, lại thêm Diệu Pháp cố tình cản trở thiên binh hạ phàm chứng tỏ nhân gian chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Tính toán một chút, vừa hay đêm nay là đêm giao thừa ở nhân gian. Xích Hỗn Thiên sẽ mở, Tịch Thú và Niên Thú sẽ hạ phàm săn tìm sinh khí—đây chính là cơ hội để dò xét nhân gian.

Diệu Âm khẽ búng ngón tay, một làn khói mờ từ đám mây nơi nàng và Diệu Pháp đang ở lặng lẽ trôi đi rồi nhanh chóng biến mất.

Đột nhiên Diệu Pháp mở mắt!

Diệu Âm trong lòng giật thót.

Tiểu thần nữ ngồi bật dậy nhìn chằm chằm nàng, sau đó nhanh chóng bước đến.

Diệu Âm nghĩ rằng mình đã bị phát hiện, khuôn mặt căng thẳng, vô thức lùi lại, muốn che đi…mông nàng.

Cái con nhãi ranh này! Lần trước đã đánh sưng mông nàng rồi!

Diệu Pháp không nói lời nào, đi thẳng đến bóp mạnh vào má Diệu Âm sau đó nhìn khuôn mặt chịu đựng tức giận của nàng mà hỏi:

“Có đau không?”

“Ngươi nói xem?”

“Ồ, đau là đúng rồi, hú hồn hú vía.” Diệu Pháp xoa ngực, lẩm bẩm: “Hoá ra chỉ là mơ, trong mơ ngươi đã ăn hết bảo bối ta giấu.”

Diệu Âm: ???

Diệu Pháp quay lưng trở lại, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Diệu Âm tức đến suýt hộc máu!

Hoá ra Diệu Pháp chẳng hề phát hiện hành động của nàng? Vậy vừa rồi nàng nén giận làm gì?!

Khoan đã! Con nhãi này… chỉ vì nằm mơ thấy bị cướp đồ ăn, tỉnh dậy liền chạy đến véo nàng một cái?!!

Còn nữa! Dù có chết đói nàng cũng không thèm cướp đồ ăn của Diệu Pháp đâu!

Làn mây nhỏ mà Diệu Âm gửi đi hướng về thiên trụ của cửu trùng thiên, nhưng giữa đường, một con mèo đen tuyền đột ngột xuất hiện, há miệng nuốt chửng làn mây.

Huyền Miêu Miêu nhai nhai một chút, khuôn mặt mèo vốn không rõ ngũ quan nay lại cố gắng tạo ra biểu cảm buồn nôn. Nó n*ng m*ng, “bụp” một tiếng—làn mây lại bị phóng ra, run rẩy tiếp tục bay về hướng cửu trùng thiên.

Nhân gian, hoàng hôn đã buông xuống.

Thanh Vũ đang mài dao chờ mặt trời lặn thì bỗng nghe một tiếng mèo kêu lả lơi.

Nàng cúi đầu nhìn con mèo béo đang quấn quanh chân Tiêu Trầm Nghiên thành một cái bánh quai chèo, nhướng mày hỏi:

“Huynh cho con mèo béo nhà huynh ăn bậy bạ gì rồi?”

Huyền Miêu Miêu: Meo!

Tiêu Trầm Nghiên bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Đêm nay nàng định đi bắt Tịch Thú và Niên Thú?”

“Ừm.”

“Sợ là sẽ khiến nàng thất vọng rồi.”

Thanh Vũ nhướn mày.

Tiêu Trầm Nghiên cười mà không nói, chỉ tay lên trời: Tuy không bắt được Tịch Thú và Niên Thú, nhưng sẽ có trò hay để xem.”

Hắn chỉ tay lên trời: “Muốn đi xem không?”

Nụ cười trên môi Thanh Vũ lập tức trở nên xấu xa và đầy vẻ hàm ý: Được lắm, Tiêu nghiên mực, làm chuyện xấu mà dám không rủ ta!

“Nhất định phải đi!!”