Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 43

Chương 43: Viết chữ

Móng giò đã được hầm nhừ, thịt mềm rục, nước dùng lại đậm đà thơm béo. Bên cạnh là đĩa rau xanh xào dầu, giòn tươi. Tráng Tráng hít hà mùi thơm lan tỏa từ bàn ăn, mắt sáng rỡ.

“Thơm quá đi!”

Tiểu Quả gắp một miếng móng giò bỏ vào bát con trai.

“Ngon thì ăn nhiều vào.”

Tráng Tráng gật đầu:

“Con thích món mẹ nấu nhất. Nhất định con sẽ ăn thật nhiều.”

Trong lúc hai mẹ con trò chuyện, ánh nến hắt lên gương mặt họ, cảnh tượng ấm áp, an hòa.

Ăn cơm xong, Tráng Tráng chủ động đi rửa bát. Tiểu Quả thì lau bàn sạch sẽ, rồi thắp thêm một ngọn nến đặt trên bàn, căn phòng bừng sáng hơn hẳn. Nàng lấy ra bộ sách đã mua buổi sáng, chuẩn bị bắt đầu từ “Thiên tự văn”. Tiểu Quả cẩn thận dùng kéo cắt mười tờ giấy tuyên, để sẵn sang một bên, rồi lấy nghiên ra mài mực. Làm theo lời dặn của tiểu nhị trong hiệu sách, nàng mở bút lông, hong khô và đặt sang bên. Giờ chỉ còn chờ Tráng Tráng nữa thôi.

Biết tối nay phải học, Tráng Tráng rửa bát rất nhanh.  Bé con vừa bước vào nhà đã thấy mẹ ngồi ở bàn, chờ mình.

Tiểu Quả viết tên con lên giấy:

“Lại đây, mẹ dạy con viết tên trước.”

“Giang, Thanh Văn.” Tiểu Quả chỉ từng chữ một cho con nhận diện.

Tráng Tráng đọc theo, rồi cầm bút chấm mực, nắn nót viết từng nét. Tiểu Quả mở “Thiên tự văn”, kiên nhẫn giảng giải, bắt đầu từ chữ đầu tiên. Nàng biết rõ cái lý “học tập là chuyện cả đời, vì vậy không nên cố quá sức”, nên dự định mỗi ngày chỉ dạy con năm chữ. Mà Tráng Tráng lại thông minh, học tới đâu nhớ tới đó. Chữ viết bằng bút lông ngay ngắn, đều đặn, thậm chí còn đẹp hơn cả chữ của Tiểu Quả.

Tráng Tráng đắm chìm vào việc học, mãi đến khi Tiểu Quả bảo nghỉ ngơi, cậu bé mới tiếc nuối dừng lại. Cẩn thận cất sách vở, còn ép cho phẳng trang giấy rồi mới leo lên giường nằm cạnh mẹ. Tiểu Quả đắp chăn cho con, kể một câu chuyện nhỏ như thường lệ. Trong lúc nghe, mí mắt Tráng Tráng dần khép lại. Khi con đã ngủ say, Tiểu Quả mới thổi tắt nến, cũng chìm vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, gà vừa gáy, Tiểu Quả đã dậy chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong, nàng phải chuẩn bị nguyên liệu và nồi nước lèo cho món mì khoai tây. Dù sao thì ngày mai cũng là phiên chợ, nàng sẽ lại đem mì đi bán.

Tiểu Quả vào bếp, dùng nhẫn không gian lấy ra một miếng thịt nạc trong tủ lạnh, rồi quay về thái sợi, xào nhanh với mỡ lợn. Tiếp đó, nàng đổ nước sôi cùng một bát gạo vào nồi, nêm chút muối, khuấy đều rồi đậy vung, để lửa nhỏ cho sôi liu riu.

Trong lúc chờ cháo chín, nàng lấy ít cải chíp, rửa sạch, thái nhỏ, trộn với bột mì và chút nước. Đun nóng chảo lớn, quét một lớp dầu, rồi múc bột và tráng bánh. Nàng làm tổng cộng ba chiếc bánh, xếp ra đĩa đặt lên bàn.

Đúng lúc ấy, nồi cháo cũng sôi nhừ. Tiểu Quả thái ít hành lá bỏ vào, rồi múc cháo ra bát.

Tráng Tráng khi ấy cũng vừa cho bê, lừa, gà, vịt ăn xong. Nhớ lời mẹ dặn, cậu bé chạy đi rửa tay. Quay lại thì vừa khéo, Tiểu Quả đã bày sẵn cháo nóng hổi ra bàn.

Ăn sáng xong, Tiểu Quả nhân tiện dạy thêm cho con vài chữ mới. Trước đó, nàng ôn lại mấy chữ đã học tối qua. Nàng đọc tới đâu, Tráng Tráng liền viết ra giấy tới đó. Khi viết xong cả năm chữ mà không sai chữ nào, Tiểu Quả kinh ngạc tròn mắt nhìn con:

“Con trai, chẳng lẽ con chính là thiên tài trong truyền thuyết?”

Tráng Tráng nghiêng đầu ngơ ngác nhìn mẹ:

“Thiên tài là gì ạ?” Đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Tiểu Quả cúi xuống hôn con một cái, cười nói:

“Không sao, con chỉ cần học hành chăm chỉ là được. Sau này lớn lên, nhớ phụng dưỡng mẹ là được rồi.”

Tráng Tráng hiểu ý, nghiêm túc gật đầu:

“Vâng ạ, vâng ạ.” Rồi sốt ruột giục mẹ dạy chữ mới. Thấy con đã nhớ kỹ năm chữ hôm qua, Tiểu Quả tiếp tục dạy thêm năm chữ nữa.

Trong lúc Tráng Tráng tập viết, Tiểu Quả lại vào bếp lo phần nước lèo. Giống lần trước, nàng dùng xương heo và nấm hầm riêng thành hai loại nước dùng. Xương là loại mới mua, nấm thì đã phơi khô từ trước. Tất cả được bỏ vào nồi, ninh lửa nhỏ cho ngọt.

Trong nhà vẫn còn ít bột khoai tây từ lần trước. Lần này nàng sẽ tận dụng làm mì. Một phần khác nàng để dành làm chả cá, phần còn lại cho vào thau nhào bột. Trong lúc làm, Tiểu Quả nghĩ chắc lát nữa sẽ phải lên núi đào thêm ít khoai mang về.

Khi mì khoai tây và bột đã chuẩn bị xong, nàng để sang một bên, rồi khoác giỏ tre lên lưng, đi thẳng lên núi.