Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 11

Chương 11: Mì cà chua trứng

Nhìn lên bàn, có cà chua, trứng gà, hoa cải vàng và một ít bột thừa từ buổi sáng. Tiểu Quả liền quyết định sẽ nấu mì cà chua trứng.

Không một chút chần chừ, nàng xắn tay áo, bắt đầu rửa rau. Khi Tiểu Tráng chạy đến thì rau đã được cắt sẵn. Thằng bé lon ton hỏi có thể giúp được gì không. Suy nghĩ một chút, Tiểu Quả cầm lấy một cái bát, đập trứng vào rồi đưa cho con:

“Đánh trứng giúp mẹ nhé, nhớ đánh cùng một chiều thôi.”

Tiểu Tráng nghe rất chăm chú, còn kéo ghế nhỏ ra ngồi trước nồi, ra sức đánh trứng thật nghiêm túc.

Trong lúc ấy, Tiểu Quả bắc nồi lên bếp, thả mỡ lợn vào. Khi mỡ tan ra, nàng cho hành cùng cà chua vào đảo cùng. Cà chua được xào cho đến khi nhuyễn, nước đỏ sánh lại. Khi hỗn hợp sôi lên, nàng đổ trứng mà Tiểu Tráng vừa đánh vào. Hương thơm lan tỏa, khiến Tiểu Tráng nuốt nước miếng ừng ực.

Tiểu Quả bật cười nhìn con, gắp một miếng trứng, thổi nguội rồi đút cho thằng bé. Tiểu Tráng ăn ngay, mắt sáng rỡ:

“Ngon quá!”

Bé con vừa nhồm nhoàm vừa nói, giọng ú ớ không rõ, khiến Tiểu Quả thấy vừa buồn cười vừa thương:

“Ăn từ từ thôi con.”

Sau khi chín, nàng múc cà chua trứng ra tô để nguội bớt, rồi rửa lại nồi, đổ nước mới. Trong lúc chờ, Tiểu Quả rắc bột lên thớt, bắt đầu cán mì. Nàng chia khối bột thành từng phần, cán mỏng, xếp chồng lại rồi cắt thành sợi bản to.

Khi nước trong nồi vừa sôi, nàng nhắc Tiểu Tráng đứng tránh xa kẻo bỏng. Rồi thả mì vào luộc. Trong lúc chờ mì chín, nàng lấy thêm quả dưa chuột rửa sạch rồi gọt vỏ thái sợi. Tiểu Tráng nhìn say mê, miệng thốt lên:

“Oa…”

Đợi nước sôi lần nữa, Tiểu Quả vớt mì ra, tráng qua chậu nước lạnh.

Vừa thấy mì chín, Tiểu Tráng đã nhanh nhảu chạy đi lấy bát đũa, đem sang sang phòng ăn. Thằng bé háo hức chạy nhanh. Tiểu Quả bưng nồi theo sau, miệng nhắc:

“Đi từ từ thôi kẻo ngã.”

Ngồi vào bàn, nàng múc một bát mì cho con. Tiểu Tráng vội vàng đỡ lấy, húp sùm sụp, vừa ăn vừa xuýt xoa:

“Sao mẹ nấu ngon thế?! Ngon lắm ạ!”

Tiểu Quả không thể nói thật mình từng là đầu bếp, bèn trêu:

“Có lẽ vì mẹ giỏi chăng?”

Tiểu Tráng suy nghĩ một giây, rồi gật đầu thật mạnh:

“Đúng rồi, chắc chắn là vậy!”

Nàng bật cười, chùi khóe miệng con còn đang phồng lên vì đầy mì:

“Ăn từ từ thôi con, nghẹn bây giờ!.”

Cơm nước xong, Tiểu Quả thấy Tiểu Tráng mắt lim dim buồn ngủ. Dù mí mắt sắp sụp xuống, bé vẫn nằng nặc đòi rửa bát giúp mẹ. Cuối cùng nàng phải hứa sẽ để yên chén bát, chờ khi nào con ngủ dậy mới động vào.

“Thế giờ con chịu đi ngủ chưa nào?” nàng dịu dàng hỏi.

Sau khi dỗ được con ngủ, Tiểu Quả mới lặng lẽ rửa bát, dọn dẹp căn bếp thật sạch sẽ. Việc xong xuôi, nàng quay vào phòng đắp chăn cho Tiểu Tráng, rồi bước sang gian phòng phía đông từng là của mẹ chồng. Bên trong trống trơn, sạch sẽ. Ở thôn Đào Hoa có tục, người mất đi thì quần áo, giường tủ đều phải đem đốt hết, để họ có cái mà mặc ở thế giới bên kia.

Tiểu Quả nghĩ bụng sẽ giữ gian phòng này lại cho con. Sau này dành dụm được ít tiền, nàng sẽ sửa sang thành phòng riêng. Tiểu Tráng cũng đã ba tuổi, không thể mãi ngủ chung với mẹ. Nàng khẽ thêm vào danh sách những việc cần làm trong tương lai.

Sau khi dọn dẹp mọi phòng, Tiểu Tráng tỉnh giấc, dụi mắt gọi:

“Mẹ ơi…”

Nhìn đứa bé gầy gò, nước da ngăm đen, nhưng đôi mắt sáng ngời, Tiểu Quả chợt thấy lòng tràn đầy yêu thương. Đây có lẽ là thứ mà người ta hay nói: tình thương của một người mẹ.

Những bữa ăn thịnh soạn mấy ngày gần đây đã khiến Tiểu Tráng thay đổi hẳn. Dù chưa có béo lên, nhưng nhanh nhẹn hơn, không còn uể oải như trước.

Tiểu Quả ôm con vào lòng, vỗ nhẹ lưng:

“Tỉnh hẳn chưa? Có muốn đi dạo quanh làng với mẹ không?”

Đôi mắt Tiểu Tráng sáng rực lên:

“Có ạ!”

Đã lâu lắm rồi, cậu mới lại được cùng mẹ ra ngoài chơi.