Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 7

Chương 7: Canh hoành thánh

Hôm sau, vừa tờ mờ sáng, tiếng gà gáy ngoài sân đã đánh thức Tiểu Quả. Nàng mở mắt ra, thấy Tráng Tráng vẫn còn say ngủ, liền nhẹ nhàng xuống giường, đóng cửa lại rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nàng lấy thịt heo hôm qua ra băm nhuyễn. Sau khi tìm một vòng trong bếp nhưng không thấy hành lá hay gia vị để làm nhân, Tiểu Quả bèn dùng nhẫn để lấy thêm nguyên liệu cần thiết từ căn bếp kia. Chuẩn bị xong xuôi, nàng lại quay về, phân loại gia vị bỏ vào từng hũ nhỏ.

Nàng băm nhuyễn gừng và hành, cho vào thau rồi thêm muối, bột ngọt, xì dầu và các loại gia vị khác. Một phần gừng hành băm được trộn thành hỗn hợp, thêm dần vào thịt băm. Tiểu Quả trộn hỗn hợp đều tay, sau đó phi dầu tiêu thật nóng rưới lên nhân. Làm như vậy, mùi thơm của thịt sẽ được giữ lại, hoành thánh sau khi nấu sẽ mềm ngọt và mọng nước.

Nhân đã xong, nàng bắt đầu nhào bột. Đến khi khối bột dẻo mịn, mặt trời cũng đã lên cao. Tiểu Quả nhóm lửa, đổ nước vào nồi.

Trong phòng, Tráng Tráng tỉnh dậy, không thấy mẹ đâu liền hoảng hốt chạy đi tìm. Nghe tiếng động từ bếp, cậu bé lao vào, gọi to:

“Mẹ ơi!”

Tiểu Quả quay lại, thấy con đã dậy thì mỉm cười:

“Con dậy sớm thế? Mẹ còn định chờ nấu xong mới gọi con cơ.”

Tráng Tráng cứ nghĩ mẹ lại ra ngoài kiếm ăn, nay thấy mẹ đang nấu bữa sáng, liền thở phào nhẹ nhõm:

“Mẹ, ăn xong con đi cùng mẹ nhé!”

“Đi đâu cơ?” 

Tiểu Quả sững lại, rồi chợt nhớ, trước đây ngày nào hai mẹ con cũng phải ra ngoài tìm thức ăn. Nàng xoa đầu con:

“Không cần nữa, mẹ đã tìm được đồ ăn rồi. Sau này chúng ta không phải đi kiếm ăn vất vả nữa.”

“Thật hả mẹ?” Đôi mắt Tráng Tráng sáng rực, nhìn chằm chằm vào nàng.

“Đương nhiên là thật.”

“Tuyệt quá! Con sẽ giúp mẹ nhóm lửa.” Nói rồi cậu kéo cái ghế nhỏ ngồi trước bếp.

Tiểu Quả gật đầu:

“Được thôi, con giúp mẹ canh nước sôi nhé. Nước sôi thì ta nấu hoành thánh.”

Nghe đến hai chữ “hoành thánh”, Tráng Tráng ngẩng lên nhìn bàn, reo lên:

“Mình ăn hoành thánh ạ?!”

Đôi mắt Tiểu Tráng sáng rực khi nhìn những chiếc hoành thánh nhỏ xinh trên bàn, ánh mắt như chứa cả một bầu trời mong đợi. Đã lâu lắm rồi thằng bé chưa được ăn món này, ký ức về hương vị thơm ngon dường như chỉ còn là giấc mơ xa xăm. Giờ phút này, chỉ cần ngửi thấy mùi bột và thịt thoang thoảng trong không khí, trái tim non nớt của nó đã rộn ràng vui sướng. Nó ôm từng bó củi nhỏ, hăng hái tiếp vào bếp lửa, động tác nhanh nhẹn như sợ mẹ phải chờ. Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt non nớt của Tiểu Tráng ánh lên vẻ rạng rỡ, vừa hồn nhiên vừa ấm áp đến nao lòng.

Tiểu Quả nhanh chóng gói xong hoành thánh. Nàng bảo con tránh xa để không bị bỏng, rồi mới thả từng miếng vào nồi, vừa nấu vừa khuấy nhẹ để không dính lại.

Chẳng bao lâu, nồi nước sôi ùng ục, hương thơm ngào ngạt lan khắp gian bếp. Tráng Tráng nuốt nước miếng không ngừng, liên tục hỏi:

“Mẹ ơi, xong chưa? Xong chưa ạ?”

Thấy con sốt ruột, Tiểu Quả cười khẽ:

“Con mau lấy bát đũa ra đi, chuẩn bị ăn nào.”

Tráng Tráng vui vẻ chạy đi, quay lại hỏi ngay:

“Mẹ ơi, hoành thánh nấu xong rồi ạ?”

Tiểu Quả gật đầu:

“Ừ, con bới cơm ra bát hộ mẹ nhé!.”

Hai cái bát – một lớn một nhỏ, được đặt sẵn lên bàn. Tiểu Quả bỏ rong biển khô và tôm khô vào đáy bát, thêm vài giọt dầu mè thơm lừng. Tráng Tráng nhìn mấy lọ gia vị lạ lẫm, chưa kịp hỏi thì đã bị cảnh tượng mẹ múc hoành thánh ra bát hấp dẫn đến mức quên hết.

Mùi hương ngào ngạt, hấp dẫn đến khó cưỡng. Cậu bé nằng nặc đòi bưng bát, sợ con bị bỏng, cuối cùng Tiểu Quả đành để con cầm đũa, còn nàng bưng bát ra bàn.

Hai mẹ con ngồi xuống, hoành thánh còn bốc khói nghi ngút, Tráng Tráng vội múc một thìa rồi cho ngay vào miệng.

“Ăn chậm thôi, kẻo bỏng.” Tiểu Quả vội nhắc.

Tráng Tráng gật đầu, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cắn nhồm nhoàm, vẻ mặt hạnh phúc không sao tả xiết.

Nhìn con ăn ngon lành, Tiểu Quả cũng thấy bụng réo lên, liền múc liền hai bát to, ăn một hơi sạch sành sanh. Chẳng mấy chốc, cả nồi hoành thánh đã bị hai mẹ con xử lý gọn gàng.

No nê, cả hai ngả người ra ghế, bụng căng tròn cứng ngắc. Tiểu Quả vừa xoa bụng con cho dễ tiêu, Tráng Tráng vừa “ợ” mấy tiếng, thoải mái hẳn.

Tráng Tráng muốn giúp mẹ, nên thu bát đũa mang vào bếp. Tiểu Quả theo sau, thấy bếp cao quá con không với tới, đành thay con rửa bát.

Tráng Tráng bỗng nghiêm túc nói:

“Mẹ, con nhất định sẽ mau lớn, để chăm sóc mẹ thật tốt.”

Tiểu Quả khựng người. Một cảm xúc ấm áp dâng tràn trong tim. Trước kia nàng chưa từng có bạn trai. Kế hoạch của nàng vốn là sẽ ở một mình, đến tuổi thích hợp thì đi thụ tinh nhân tạo. Vậy mà bây giờ, ông trời lại cho nàng một đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến thế. Trong lòng nàng bỗng dâng lên niềm biết ơn sâu sắc với nguyên chủ đã mất và cả người chồng đã khuất.