Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 25

Chương 25: Ba ngày mưa to

Lần này, Tiểu Tráng gật đầu thật nghiêm túc.

“Con hiểu rồi, mẹ.”

Cơn mưa lớn kéo dài suốt ba ngày. May mà lần trước Tiểu Quả đã cắt sẵn một đống cỏ, nếu không thì mấy con bê nhà nàng đã chẳng có mà ăn.

Sáng hôm sau, sau ba ngày mưa tầm tã, không khí trong lành tràn ngập mùi đất ẩm. Hít một hơi sâu, cứ như đang được xông hơi trong phòng tắm thảo mộc. Không khí mát mẻ, sạch sẽ khiến tinh thần con người trở nên sảng khoái. Quả đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.

Người dân trong thôn, vốn bị giam chân trong nhà mấy hôm trời, giờ tụ tập nơi đầu làng chuyện trò. Đám trẻ con cũng ùa ra nô đùa, chạy nhảy khắp nơi. Ăn sáng xong, Tiểu Quả và Tiểu Tráng cũng dắt bò ra khỏi nhà. Mỗi người nắm một sợi dây cột nơi cổ bê con. Suốt mấy hôm rảnh rỗi, Tiểu Tráng còn nghĩ cho chúng mấy cái tên. Con bê đực cậu bé dắt gọi là Đại Hắc, còn con bê cái theo bên Tiểu Quả thì tên Tiểu Bạch. Thật ra ban đầu cậu đặt là Tiểu Hổ và Tiểu Hoa, nhưng nghĩ đến nếu Dương thị nghe được e rằng không hay, thế là đổi thành Đại Hắc với Tiểu Bạch. Tên vừa khớp, vì trên người Đại Hắc có nhiều đốm đen, còn Tiểu Bạch thì trắng nhiều hơn.

Hai mẹ con không đi lên núi, mà rẽ sang phía con sông bên kia. Đi ngang đầu thôn, có người gọi:

“Con dâu nhà họ Giang!”

Tiểu Quả quay lại, thấy một phụ nữ má hồng rực, áo vá chằng chịt, gương mặt gầy nhọn, môi trề ra phía trước. Dù nét mặt hao gầy, dáng người lại khá đẫy đà.

Tiểu Quả nhớ ra, đó là Lý Triệu Địch. Nàng cũng gả vào thôn Đào Hoa cùng năm với Tiểu Quả. Đám phụ nữ đứng đầu thôn nghe Lý Triệu Địch gọi, lập tức quay đầu nhìn, xì xào to nhỏ.

Tiểu Quả chỉ đứng tại chỗ đáp lễ một tiếng, rồi tiếp tục đi. Nàng không định lại gần. Nếu tới đó, chẳng biết họ sẽ nói ra lời khó nghe gì. Hơn nữa, Lý Triệu Địch vốn là kẻ đối đầu của nguyên chủ. Năm xưa, Lý Triệu Địch cũng muốn gả cho Giang Đan Hà, nhưng chàng lại chọn Tần Tiểu Quả. Cuối cùng, nàng ta buộc phải lấy người khác. Từ ngày biết tin Giang Đan Hà chết trận, Lý Triệu Địch không bỏ lỡ cơ hội nào để mỉa mai, châm chọc Tiểu Quả.

Thấy Tiểu Quả quay lưng bỏ đi, sắc mặt Lý Triệu Địch liền thay đổi, nhổ nước bọt:

“Thật chẳng biết xấu hổ! Chồng chết rồi mà còn bày đặt mặc đẹp làm gì!”

Ánh mắt ả dõi theo vòng eo thon thả của Tiểu Quả. Hai người đều từng sinh con, vậy mà dung nhan Tiểu Quả càng ngày càng mặn mà. Da nàng vẫn trắng trẻo, mịn màng, mái tóc đen dài chỉ buộc vội thành búi, vậy mà vẫn đẹp đến rạng ngời. Còn bản thân ả, tóc rối bết, dính thành từng mảng như cỏ khô. Cùng mặc áo vá, sao Tiểu Quả lại mang dáng dấp người thành thị, còn ả thì chẳng khác nào từ hố đất chui ra?

Người phụ nữ ngồi cạnh vội lên tiếng nịnh nọt:

“Tỷ đừng để ý. Ăn diện thì có ích gì? Chồng chết, sống cảnh goá bụa, nghe nói phải đi lượm vỏ cây ăn qua ngày. Sao bằng tỷ? Chồng tỷ nay đã làm quan, lại gửi về mỗi tháng năm lượng bạc. Đợi hết chiến tranh, chồng về, tỷ sẽ là phu nhân quan huyện. Việc gì phí lời với góa phụ kia?”

Nghe thế, nỗi hậm hực trong lòng Lý Trác Đệ vơi đi ít nhiều. Đúng vậy, mình còn gì phải so đo? Tần Tiểu Quả đẹp thì sao? Chồng của nàng ta đã chết trẻ. Còn mình thì sao? Chồng được thăng chức, tương lai sẽ đưa mình lên huyện thành sống. Nghĩ đến đó, khóe môi ả cong thành nụ cười đắc ý.

Thế là trong lúc nghe người khác tâng bốc, Lý Triệu Địch cũng hùa vào, mặc sức buông lời chê bai, khi thì gọi Tiểu Quả là “góa phụ”, khi lại mắng là “dâm phụ”. Đám đàn ông đứng gần đó nghe thấy, tức đến nỗi chỉ muốn vung tay tát thẳng vào mặt ả. Mấy phụ nữ bên cạnh vội can:

“Dù sao chồng nàng ấy cũng từng cứu mạng tướng quân, lấy thân chắn đạn. Làng phân hạt giống cũng cấp cho nhà nàng gấp đôi. Tỷ bớt lời đi thì hơn.”

Lý Triệu Địch hừ một tiếng, rồi đứng dậy bỏ về. Phần lớn mọi người cũng giải tán, chỉ còn lại mấy kẻ quen xu nịnh tiếp tục buôn chuyện.

Đến bờ sông, Tiểu Quả tháo dây cho bê con gặm cỏ, để Tiểu Tráng đứng trông. Còn nàng ngồi nghỉ trên phiến đá ven sông, bật cười khi thấy con trai vừa chọc ghẹo bò, vừa đùa nghịch. Tiểu Tráng hái hoa kết vòng, đội lên đầu bò, lại làm thêm cho mình một cái. Sau đó, cậu mang một vòng tới đặt lên đầu mẹ.

“Mẹ, người đẹp lắm!”