Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 34

Chương 34: Cứu người không mong báo đáp

Ngay lúc đó, một tiếng sột soạt vang lên từ gần đó. Nghĩ rằng có con thú đang đến gần, Tiểu Quả lập tức ẩn mình. Nàng sợ rằng đó có thể là một con thú lớn. Một lúc sau, tiếng sột soạt vẫn còn tiếp diễn, nhưng chẳng thấy thứ gì xuất hiện. Tiểu Quả chăm chú lắng nghe hơn, và trong âm thanh ấy, nàng nghe được một tiếng kêu cứu yếu ớt.

Trong đầu nàng bất giác liên tưởng đến một cảnh trong Tây Du Ký. Đó là một phân đoạn trong rừng, khi Hồng Hài Nhi biến thành một cô gái để lừa Đường Tăng. Nghĩ đến cảnh ấy, Tiểu Quả rùng mình sợ hãi. Nàng bắt đầu cảm thấy mình có phần phản ứng thái quá, trí tưởng tượng thật sự đã chạy quá xa.

Sau khi xác nhận rằng xung quanh không có nguy hiểm, Tiểu Quả mới từ từ tiến đến gần nơi phát ra tiếng động. Hóa ra âm thanh phát ra từ một cái hố dưới đất. Nàng đoán đây là một cái bẫy bỏ hoang. Bên trên miệng hố còn sót lại những cọc gỗ đã mục rữa. Thông thường, bẫy đều được dựng bằng những thanh gỗ nhọn để làm thú bị thương. Nhìn vào kích thước cọc gỗ, có thể thấy đây từng là loại bẫy lớn. Theo phỏng đoán của Tiểu Quả, cái bẫy này hẳn đã tồn tại ít nhất từ năm đến sáu năm. Vừa đặt chân lên, gỗ liền vỡ vụn thành bụi, cho thấy thời gian đã bào mòn nó đến mức nào.

Tiểu Quả hạ thấp giọng, khàn khàn cất tiếng hỏi:

“Khụ… bên dưới có người sao?”

Ban đầu, giọng nói dưới hố yếu ớt, gần như tuyệt vọng. Nhưng khi nghe được tiếng Tiểu Quả, người kia lập tức hét to, giọng tràn đầy sinh khí:

“Có, có! Ta ở đây! Đại ca, cứu ta với!”

Người đàn ông vốn đã gần như tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng bám víu vào chút hy vọng, không ngừng ném những mảnh gỗ ra ngoài. Không ngờ, cuối cùng thật sự có người đến.

Sợ rằng người vừa lên tiếng sẽ bỏ đi, anh ta vội vàng giải thích:

“Huynh đệ, ta họ Lý, quê ở một thôn chài nhỏ. Trong nhà có người bị thương, ta mới vào núi săn ít gà rừng, thỏ rừng về hầm thuốc tẩm bổ. Không ngờ lại rơi xuống đây. Xin huynh cứu giúp!”

Tiểu Quả không trả lời. Nàng đang bận rộn tìm cách. Người đàn ông vì sợ nàng bỏ đi, nên không ngừng gọi với lên. Một lúc sau, một sợi dây mây được thả xuống. Người đàn ông mừng rỡ, nhanh chóng bám dây leo lên. Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, anh ta vội vàng ngước lên cảm tạ ân nhân cứu mạng. Nhưng nhìn quanh, chẳng thấy ai cả – chỉ có sợi dây mây được buộc chặt vào thân cây to gần đó. Anh ta tìm khắp nơi vẫn không thấy, đành cất tiếng gọi lớn:

“Ân nhân! Tại hạ Lý Thủ Cát, nợ ngài một mạng!”

Tiếng gọi vang vọng khắp núi rừng, dội đi dội lại. Tiểu Quả nghe thấy mà khẽ mỉm cười. Nợ gì chứ? Nàng chỉ là tiện tay làm thôi.

Khi trở về nhà, đã thấy Tráng Tráng đang ngồi ngoan ngoãn trước cửa, chờ mẹ. Vừa thấy bóng dáng nàng, cậu bé lập tức chạy nhào tới ôm chặt.

“Đói bụng rồi đúng không?” Tiểu Quả hôn khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tráng Tráng dụi vào lòng mẹ, khẽ lắc đầu, nét mặt có chút ủ rũ. Tiểu Quả đoán ngay là cậu bé lo lắng cho mình nên mới như vậy, liền hôn thêm một cái nữa. Đúng như nàng nghĩ, từ lúc tỉnh dậy, Trang Trang vẫn ngồi trước cửa ngóng về hướng mẹ đi, mãi đến khi thấy nàng trở về mới nở nụ cười.

Tiểu Quả ôm con trai, kể cho cậu nghe những điều kỳ thú mình gặp trong núi. Tráng Tráng nghe chăm chú, còn khăng khăng rằng lần sau nhất định phải đi theo.

Tiểu Quả gật đầu đồng ý, rồi lấy giỏ cho cậu xem. Tráng Tráng lần lượt cầm xem từng thứ – tay trái cầm nấm thông, tay phải cầm nấm mối, còn nhìn cả đống lá trong giỏ mà hỏi:

“Mẹ ơi, cái này là gì?”

Tiểu Quả kiên nhẫn giải thích: đó là các loại gia vị nấu ăn. Có chúng, món ăn sẽ thơm ngon hơn rất nhiều. Trang Trang gật gù ra vẻ hiểu biết, nhưng ngay sau đó bụng lại réo lên.

Tiểu Quả cười, xách giỏ đứng dậy:

“Đi thôi, mẹ nấu cơm cho con ăn.”

Nàng vào bếp. Lúc này tuy đã hơi muộn để ăn sáng, nhưng vẫn còn sớm cho bữa trưa, nên nàng quyết định chuẩn bị bữa sáng trước.

Tiểu Quả rửa sạch nấm mối, rồi lấy ra một miếng thịt nhỏ, thái tất cả thành hạt lựu. Nàng cho thịt vào nồi nóng, đảo đều đến khi mỡ trong thịt tiết ra, rồi mới đổ nấm mối vào. Ngay lập tức hương thơm hòa quyện lan tỏa, xộc thẳng vào mũi. Xào thêm một lát, nàng nêm nếm gia vị, cho thêm gạo và nước, để nồi cháo sôi liu riu khoảng nửa canh giờ.

Trong lúc chờ cháo, Tiểu Quả còn làm thêm một đĩa khoai tây xào sợi. Khi nồi cháo đã chín, vừa mở nắp ra, mùi hương ngào ngạt lập tức lan khắp căn bếp, thơm đến mức ai cũng phải nuốt nước miếng.

Mẹ con Tiểu Quả ngồi ăn sạch sẽ từng hạt cơm, từng thìa cháo, đúng với tinh thần không bao giờ lãng phí đồ ăn. Đĩa khoai tây xào cũng bị quét sạch, không còn sót lại chút nào.