Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 4

Chương 4: Cháo rau

Tần Tiểu Quả nhìn đứa bé đen nhẻm trước mặt, trong lòng ngập tràn khó tin. Tất cả những gì nàng thấy trong mộng… hóa ra đều là kí ức của thân xác này. Sau khi rời khỏi tận thế, hồn phách nàng liền nhập vào cơ thể của người phụ nữ xấu số . Từ một đầu bếp ở tương lai trở thành một người phụ nữ có chồng, thậm chí còn có con.

“…Mẹ?”

Đứa trẻ gọi nàng bằng giọng dè dặt. Thấy sắc mặt mẹ mình kỳ lạ, bé càng thêm lo lắng: “Chẳng lẽ mẹ bị đập đầu rồi?”

“Mẹ… mẹ không sao chứ? Nếu mẹ xảy ra chuyện thì con biết phải làm sao đây?” Giọng nói non nớt vang lên, run run mà bi thương, “Mẹ… lần sau con sẽ không ăn nhiều nữa. Con có thể ra ngoài tìm thức ăn mà.”

Bé con đáng thương tự trách, nghĩ rằng chính vì mình ăn quá nhiều nên mẹ mới ngất đi vì đói.

Tiểu Quả bừng tỉnh, nhìn đứa nhỏ đang òa khóc mà lúng túng. “Này, đừng khóc…” Nàng thật sự không biết phải đối xử thế nào với một đứa trẻ. Nhìn thằng bé khóc nức nở, nàng cố tìm tên của thằng bé trong kí ức của nguyên chủ.

“Giang…? Giang… Thanh Văn.”

Nàng thử gọi khẽ. Quả nhiên, đứa trẻ vốn đang khóc đến nghẹn ngào, nghe đến tên mình thì lập tức ngừng ngay. Bình thường mẹ chỉ gọi cả họ tên khi bé gây chuyện, không nghe lời thôi.

“Mẹ…?”

Nghe tiếng gọi mềm mại ấy, tim Tiểu Quả như tan chảy. 

“Tráng Tráng, mẹ không sao đâu, đừng lo lắng.” Nàng dịu dàng dỗ dành.

Trong ký ức, khi thằng bé mới chào đời, bà nội đã đặt cho nó cái tên cúng cơm này – Tráng Tráng, mong nó lớn lên khỏe mạnh. Nhưng nhìn nó bây giờ gầy gò, mặt mũi lem luốc… nàng không khỏi thở dài: 

“Rõ ràng vẫn còn là thiếu nữ, giờ lại làm mẹ rồi”

“Ọc… ọc…”

Tiếng bụng réo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Cơ thể này đã ba ngày không được ăn gì. Tiểu Quả ôm bụng, định chống người ngồi dậy tìm thức ăn. Nhưng vừa đặt chân xuống giường, đầu óc liền quay cuồng, suýt ngã nhào. Nàng vội bám vào mép giường, Tráng Tráng sợ hãi lao đến, hai tay nắm chặt lấy vạt áo nàng.

Lần trước, cảnh mẹ ngã bất tỉnh đã hằn sâu trong lòng bé, đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ.

“Đừng lo, Tráng Tráng. Mẹ chỉ hơi chóng mặt thôi.” Nàng xoa lưng thằng bé an ủi.

“Con sẽ đỡ mẹ.” Thằng bé nghiêm túc nói.

“Ừ.”

Hai mẹ con dìu nhau vào bếp. Nhìn bao thóc rỗng không, Tiểu Quả nhớ lại. Trước nạn đói, trong nhà vẫn còn gạo. Nhưng khi hết gạo rồi, trong nhà chả còn thứ gì, bọn họ phải ra đồng đào rau dại ăn cầm hơi.

Nàng lật tung khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một bao gạo nhỏ, trong đó còn sót vài hạt gạo. Dù ít đến đáng thương, nhưng lúc này từng hạt gạo đều quý như vàng. Tiểu Quả mừng rỡ, đổ số gạo ít ỏi ấy vào nồi, thêm nước rồi nhóm lửa.

Tráng Tráng bám sát lấy nàng, giọng run run: “Mẹ… chẳng phải mẹ nói số gạo này để dành phòng lúc nguy cấp sao?”

Đúng vậy, nguyên chủ trước kia đã cất riêng phần này, dành cho con trai. Nhưng bây giờ, nếu cứ tiếp tục cắn răng chịu đựng, cả hai chắc chắn sẽ chết đói. Nàng đã ở đây, thì tuyệt đối không để thằng bé phải chịu đói thêm nữa.

“Đúng rồi, giờ chính là lúc nguy cấp. Chúng ta nấu cháo nhé?”

Nghe đến chữ 'cháo', mắt Tráng Tráng sáng lên, nuốt nước bọt ừng ực. Đã lâu lắm nó chưa được ăn bát cháo nóng hổi. Trong ký ức, hương thơm ấy vẫn còn vương vấn. Nó chép miệng, rồi khẽ gật đầu.

Tiểu Quả xoa đầu nó. Mái tóc vừa rối vừa bết lại thành cục. Nàng thầm nghĩ lát nữa phải đun nước để tắm cho thằng bé.

Nước trong nồi sôi ùng ục, hương thơm dìu dịu bốc ra từ kẽ nắp. Hai mẹ con hít sâu một hơi, rồi bật thốt lên: “Thơm quá!…”

Nghe nhau nói cùng lúc, hai người nhìn nhau, bật cười khẽ.

Tiểu Quả đứng dậy tìm quanh bếp, may mắn còn một nhúm rau và miếng mỡ heo cất trong hũ. Nàng rửa sạch, cắt nhỏ rau, rồi bỏ rau cùng miếng mỡ vào chảo, dùng thìa đảo qua. Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn nóng hổi lan khắp căn bếp. Hai cái bụng đói của mẹ con đồng loạt kêu rột rột, như đang hùa theo tiếng mỡ xèo xèo trong nồi, càng làm bầu không khí thêm ấm áp.

🌿 Chú thích: “Tráng” có nghĩa là khỏe mạnh, cứng cáp.