Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 3 lượt Editor bản anh : Atlas Studios editor bản việt : Little Jasmine Tần Tiểu Quả, đầu bếp trứ danh của năm 3024, trong một lần ngoài ý muốn đã xuyên về tận năm 42 trước Công nguyên. Vừa mở mắt, cô bàng hoàng phát hiện trước mặt mình là một cậu bé gầy yếu đang gọi mình bằng hai chữ “mẹ ơi”. Từ một nữ đầu bếp hiện đại, cô bất đắc dĩ trở thành người mẹ đơn thân giữa thời đại đói kém, khổ cực. May thay, chiếc nhẫn không gian bí ẩn đã đồng hành cùng cô, mang đến lương thực và vật dụng để mẹ con cô có thể chống chọi với cảnh khốn cùng. Nhiều năm sau, khi cuộc sống dần ổn định, một người đàn ông xa lạ lại bất ngờ xuất hiện, tự nhận mình là chồng cô, là cha của đứa trẻ. Một khởi đầu mới, hay một biến cố khác đang chờ đợi phía trước Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 57: Người đẹp và quái vật Chương 56: Làm xà phòng Chương 55: Là nàng sao? Chương 54: Tiểu Quả tỷ Chương 53: Dẫn con vào trấn

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 13

Chương 13: Canh sườn hầm khoai tây

Sau khi tiễn Dương thị về, Tiểu Quả dắt Tiểu Tráng quay lại nhà. Mặt trời đã dần khuất bóng, ánh chiều tà trải vàng khắp sân. Hai mẹ con cùng nhau thu quần áo, chăn đệm và mấy món đồ gỗ phơi ngoài nắng. Khi Tiểu Tráng đặt chiếc ghế cuối cùng vào trong nhà, cậu bé reo lên:

“Nhà mình sạch quá mẹ ơi!”

Hôm trước tỉnh dậy, cậu chưa kịp nhìn kỹ. Giờ đảo mắt một vòng, cậu thấy nền nhà chẳng còn bụi bặm, mạng nhện nơi tường cũng biến mất. Tiểu Quả nghe con khen thì lòng vui rộn ràng. Thật may khi nhà họ Giang lúc xưa xây tường gạch, lát nền gạch, chứ không phải kiểu đất nện như bao nhà khác trong thôn. Nhờ thế, việc dọn dẹp mới nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tiểu Tráng tròn mắt, chạy vòng vòng, như thể đang khám phá một ngôi nhà mới. Tiểu Quả bèn gọi cậu lại, dịu dàng hỏi:

“Buổi tối con muốn ăn gì nào?”

Cậu bé ngẫm nghĩ rất lâu rồi rụt rè đáp:

“Con muốn ăn cơm…”

Bao lâu rồi cậu chưa được ăn bát cơm trắng nóng hổi? Mùi thơm của hạt gạo nấu chín luôn in trong ký ức. Nhưng nhớ ra trong nhà chẳng còn gạo, cậu vội đổi ý:

“À… thôi, con ăn canh rau cũng được.”

Tiểu Quả chợt hiểu ra. Lòng cô nhói lên – đứa trẻ mới ba tuổi mà đã biết lo, sợ mẹ khó xử vì nhà thiếu thốn.

Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ấy, giọng dứt khoát:
“Tráng Tráng nghe mẹ này, chúng ta không thiếu ăn đâu. Từ nay mẹ sẽ cho con ăn thịt mỗi bữa. Mấy hôm trước mẹ đã chuẩn bị được nhiều lương thực rồi. Giờ ruộng cũng gieo hạt, chẳng mấy chốc nữa sẽ thu hoạch. Con không cần lo gì cả.”

Tiểu Tráng gật đầu, trong lòng còn chút nghi hoặc. Rõ ràng mấy hôm nay toàn uống canh rau loãng, sao mẹ lại nói không thiếu đồ ăn? Nhưng đây là mẹ—người yêu thương cậu nhất trên đời. Mẹ nói gì, chắc chắn là đúng.

Cậu bé nhoẻn miệng cười, nụ cười sáng bừng:

“Vậy con muốn ăn cơm, mẹ nhé!”

Tiểu Quả khẽ véo má con, cũng cười:

“Ừ, tối nay ta ăn cơm.”

Hai mẹ con cùng vào bếp. Tiểu Tráng lập tức ngồi xuống chiếc ghế con quen thuộc, loay hoay châm lửa. Nhân lúc cậu bận, Tiểu Quả nhanh chóng dùng nhẫn không gian, lấy ra một túi gạo, dĩa sườn, ít đường trắng và vài củ khoai tây từ tủ lạnh. Nhớ đến ít miến còn sót, nàng quay lại lấy thêm. Thứ này là một trong những dị năng giả đã tặng cô khi đi ra ngoài tìm kiếm vật liệu. Để chắc chắn không bỏ quên gì, nàng soát kỹ một lượt rồi mới thoát ra.

Vừa đặt đồ ngoài cửa bếp, nàng nghe tiếng con gọi:

“Mẹ ơi, mẹ đi đâu thế? Con gọi mấy lần rồi.”

Tiểu Quả mỉm cười, bịa cớ:

“Mẹ đi vệ sinh chút thôi. Có chuyện gì vậy con?”

“Con nhóm lửa xong rồi.”

Tiểu Quả nghĩ cách cho con rời bếp để đem đồ ăn vào. Đúng lúc củi trong bếp cũng đã gần hết, nàng quay ra bảo con :

“Hết củi rồi, con ra cửa lấy thêm vào nhé.”

Cậu bé vâng dạ, chạy lon ton. Tiểu Quả liền tranh thủ đưa đồ vào, đổ gạo vào chum, còn bao tải thì ném ngay vào bếp lửa.

Một lát sau, Tiểu Tráng quay lại, ôm bó củi cao quá đầu, bước loạng choạng mà vẫn không ngã. Tiểu Quả giật mình, vội chạy ra đỡ, thầm nghĩ: “Thằng bé này lấy sức ở đâu ra thế không biết?”

Rồi nàng thêm nước vào nồi, còn sườn thì đặt lên thớt. Tráng Tráng chạy lại, tò mò áp má vào bàn nhìn chằm chằm:

“Mẹ ơi, cái này là gì?”

“Sườn heo đó con.” Sợ con chưa hiểu, nàng đưa tay chỉ lên ngực mình: “Ở đây gọi là xương sườn. Phần thịt này hầm lên thơm lắm. Tối nay mẹ nấu canh sườn hầm khoai tây cho con ăn nhé.”